Dâng Con Lên Chúa - Offering Her Son To God
"Vậy, khi nào sẽ về nhà?"
"Mẹ! Mẹ về nhà là về đâu?" Tôi trêu Mẹ.
"Thì về Mỹ chứ còn về đâu," Mẹ tôi trả lời thẳng thừng.
Xin đừng ngạc nhiên vì câu tuyên bố "thẳng như ruột ngựa" của bà cụ. Vì trước khi gia nhập Dòng SVD, tôi đã là Kỹ sư Điện tử tại Thung lũng Silicon, California. Vì vậy, xin đừng ngỡ ngàng nếu mẹ tôi tiếp tục “dội bom” tôi nhiều lần cùng một câu hỏi, “Vậy, khi nào…”, vì bà không bao giờ thích ý tưởng rằng con trai mình, một kỹ sư, sẽ rời bỏ sự nghiệp ở vùng đất hứa, gia đình, và mẹ của hắn, chỉ để đi truyền giáo đó đây ở những vùng đất khỉ ho cò gáy.
Để giảm bớt căng thẳng, khi đối mặt với câu hỏi, “Vậy, khi nào…”, tôi thỉnh thoảng trêu chọc Mẹ tôi bằng một câu tếu táo,
“Mẹ, chuyện này Mẹ phải hỏi Chúa. Con đang bận việc của Ngài. Bất cứ khi nào Chúa cho con nghỉ việc khi đó con sẽ về nhà.”
Ơi, Mẹ tôi! Người phụ nữ đã nghỉ yên ở tuổi 99, người phụ nữ nổi bật với nét khi nào Mẹ cũng là Đại tướng 4 sao, và dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là thằng con trai thứ 8 của mẹ.
Chuyện của Mẹ tôi nhắc nhở tôi bài Tin Mừng Luca 2. Khi đến ngày phải hoàn thành các yêu cầu của bộ luật Môisen, Mary và Joseph đến Đền thờ để dâng đứa con đầu lòng của mình cho Chúa (Lu-ca 2:22-40). Theo luật Do Thái, con trai đầu lòng của mọi gia đình Do Thái phải được dâng lên cho Thiên Chúa (Levi 12, Exodus 13:12-15). Tuy nhiên, một gia đình vẫn có thể chuộc đứa trẻ bằng cách dâng một chú chiên con cho Thiên Chúa (Levi 12:8). Sau đó, cha mẹ được quyền nhận lại con trai của mình.
Mẹ Mary, giống như bất kỳ người mẹ nào trên trái đất, chắc chắn không thích ý tưởng dâng người con trai duy nhất của mình cho Chúa. Bởi thế độc giả Tin Mừng sẽ không ngạc nhiên khi nhận ra phản ứng quyết liệt với lời ứng đáp của thiếu niên 12 tuổi Giêsu trên sân Đền Thờ (Lk 2:41-52).
Tính chiếm hữu là một phần bản chất con người. Vì vậy, thật hợp lý nếu một người mẹ không bao giờ thích con mình thuộc về bất cứ một ai, ngay cả với Chúa. Nhưng, người phụ nữ của thôn Nazareth đã phải đối mặt với cây thánh giá đời được gửi tới qua những biến cố đời thường. Tuy nhiên, bao giờ cũng vậy, Mẹ Maria vẫn chỉ luôn đáp lại một lời kinh ngắn gọn: “Xin vâng,” ngay cả lúc Mẹ đang đứng dưới chân cây thập giá của con trai Mẹ. Giây phút đó, thật là một khoảnh khắc ấn tượng cho một người mẹ!
Riêng Mẹ tôi, sau khi hỏi tôi, "Vậy, khi nào...?", bao giờ cũng thế, mẹ tôi vẫn chỉ nói một câu tương tự,
“Mẹ không thích con làm việc ở một vùng đất xa lạ, nhưng nếu con hạnh phúc, Mẹ sẽ vâng theo ý Chúa.”
Đó là Mẹ tôi, một phụ nữ đã nghỉ yên trong Chúa ở tuổi 99.
Suy Niệm
Người tín hữu có thể học hỏi từ Mẹ Mary qua lời kinh ngắn, “Xin vâng,” trong khi đối mặt với những trở ngại trên hành trình đức tin. Xin mời đi theo bước chân của Bà Góa nghèo trong Mark 12:41-43. Mặc dù chỉ còn lại hai đồng xu nhỏ (đó là tất cả những gì bà có trong túi để sống), bà ta vẫn sẵn sàng dâng tất cả lên cho Chúa.
Offering Her Child to God
This is a true confession. My mother did not like me joining the seminary. And I can tell you now, she is displeased that I am now so far away from the family and the US embarking on a mission journey in a very far land, "the land of the kangaroos!" Whenever I call her, especially during the Christmas and the celebration of TẾT, in the middle of our conversation very often (in her anxious manner particularly when not being in good mood) she asks me,
"So, when do you come home?"
"Mom! What do you mean by my coming home?" I tease her.
"Back to America," she answers frankly.
Well! Well! Well! What do you expect? For before joining the SVD missionary congregation in 1997, I worked as an Electrical Engineer in Silicon Valley in California. So don’t be surprised if my mother keeps “bombarding” me with the same question, “So, when…,” for she never liked the idea that her son, a blue-collar engineer, would leave a good career in "the promised land", his family and his MOM for a missionary call in foreign lands.
To ease her tension and mine (I guess) while being confronted by my mother with the question, “So, when…,” I occasionally tease her by answering,
“Well, you have to ask God. I am busy with His business. Whenever God releases me from the job, I'll go home.”
Oh, my mom, the lady who is now above ninety two years old, and yet is a stand-out with her maternal traits, i.e., she is still very much a mom, and no matter what, I am still her son, her own baby.
When the day came to fulfill the requirements of the Torah, Mary and Joseph came to the Temple to present her first child to God (Luke 2:22-40). Note that according to the Jewish law, the first son of the family must be offered to God (Leviticus 12, Exodus 13:12-15). A family however could redeem the child by offering a lamb to God (Lev. 12:8). Then the parents receive their son back. Psychologically speaking, Mary, just like any mother on earth maternally, certainly did not like the idea of offering her only son to God. This sort of resistance was more or less illustrated in the episode of Jesus getting lost in the Temple and the way Mary reacted to the incident (Luke 2:41-52).
Possessiveness I guess is part of human nature. So it does make sense if a mother in human fashion never likes to give away her child to anyone, I guess even to God. Mary faced the cross sent to her. However, at the end, Mary always responded, “Let it be done to me,” even at the moment while she was standing at the foot of her son’s cross. What a dramatic moment for a mother!
Eventually my mother says,
“I don’t like you working in a foreign land, but if you are happy, I will surrender my will to God’s will.”
What a strong statement from a lady who is ninety two years old.
Let us learn from our beloved lady, Mary, by being willing to say, “Let it be done to me,” while facing obstacles on our own journeys of faith. Let us learn from the poor widow in Mark 12:41-43. Despite having only two small coins left (that’s all she had in her pocket to live on), she was willing to give them to God. What a brave woman who had such a strong faith in God.□
Comments
Post a Comment