Truyện Ngắn: Thị Trấn Chula Vista - The Chula Vista Church

Thị trấn sa mạc Chula Vista tháng Mười Hai năm nay tự nhiên tuyết đổ trắng xóa phố phường. Người dân Chula Vista trăm người là cả trăm đi ra đi vô, than thở càm ràm,

— Trời ơi! Khùng ơi là khùng!

Cứ thế, gặp nhau, giáo dân nhà thờ Chula Vista bật ra ngay cửa miệng câu than nghe đến là nhàm. Nhưng vẫn đều đặn phát ra như chuông đồng hồ điện tử sáng sớm rú lên từng hồi, “Tít! Tít! Tít!” Thôi đủ rồi, đừng rơi tuyết nữa, bởi dân du lịch trốn tuyết của Bắc Mỹ và Âu Châu giờ đã rục rịch dọn đồ bỏ đi trống hoắc phố phường. Nền kinh tế của thị trấn nằm sát ngay đường biên giới giữa Mỹ và Mễ chỉ trông mong vào số lượng khách du lịch vào mấy tháng mùa đông, giờ này tanh banh chỉ vì tuyết bất ngờ đổ dầy từng tảng. Thì đấy, ai bảo chế cho lắm xe hơi vào, xăng dầu cứ đổ ồng ộc vô miệng như người chết khát. Giờ thán khí bốc lên xám đen bầu trời, thế là global warming.

— Hả? Nói cái gì?

— Điếc hả? Global warming chứ còn nói cái gì nữa. Không tin thì cứ leo hẳn lên nóc tháp chuông nhà thờ Chula Vista mà nom cho rõ. Khói xăng bốc cao đục ngầu cả cái bầu trời San Diego rồi. Sống ở đó, đố mà có nom thấy mặt người!

— Global warming! Rồi thì sao?

— Ơ hay! Có đọc báo nghe đài hay không mà mặt cứ ngớ ngẩn ra như gái Tijuana mới vượt đường biên giới vậy? Thì cứ thử nghĩ coi, cả trăm năm nay rồi, có bao giờ Chula Vista với San Diego đổ tuyết. Thế mà giờ này San Diego tuyết cũng rơi ngập đường!

Giáo dân nhà thờ Chula Vista cứ than, tuyết vẫn chẳng màng. Tuyết cứ thản nhiên đổ xuống từng tảng bông tuyết trắng xóa. Sáng trưa chiều tối, bốn cữ đủ cả bốn. Tuyết rơi bám trắng tháp chuông nhà thờ Chula Vista vươn cao sừng sững. Cha Quang, người gầy gò ốm yếu nom như dân bàn đèn thuốc phiện. Thế mà sáng trưa chiều tối lại cứ lom khom xách cái xẻng mới mua ngoài tiệm Home Depot ra sân nhà thờ rộng mênh mông cào tuyết. Dân Mễ sùng đạo đi ngang qua ái ngại,

— Sao cố không gọi ông Bõ làm cho?

Cha Quang nhìn lên, ánh mắt hấp háy như người mắt toét dưới cặp kính cận dầy cộm,

— Ông Bõ? Ông Bõ nào?

Ông đứng thẳng người, hơi thở đứt quãng,

— Hay là ông chịu làm Bõ thì ghé vào văn phòng ký giấy. Nhà xứ trả lương hẳn hoi.

Anh chàng thanh niên cười cười bỏ đi. Nhưng nghĩ sao đứng lại,

— Cố trả nhiêu một giờ?

Cha Quang chép miệng,

— Chắc cũng chỉ lương căn bản mà thôi…

Người thanh niên ái ngại nhìn “cố” Quang gầy ốm như cò ma và nhà thờ Chula Vista mái ngói bạc phếch. Anh chàng ngần ngại nói cám ơn, rồi bỏ đi thẳng một mạch.

Sơ Bề Trên gốc Anh, hiệu trưởng trường Mẫu Giáo nằm cách nhà thờ đúng hai góc đường ghé vào nhà xứ ăn nói dấm dẳng,

— Thì cha xúc tuyết ngày một lần thôi. Việc gì mà cứ phải vất vả ngày đủ bốn cữ!

Cha Quang không nói chi. Ông tiếp tục gặm cái bánh mì sandwich có kẹp miếng thịt nguội đỏ lờ lợ, cọng rau sà lách xanh úa, vài lát cà chua đỏ bầm, và một miếng cheese vàng khô queo.

Có người thương cảm,

— Đến là khổ. Cứ như người đi tu dòng khó khăn.

Có giọng tố khổ,

— Chỉ có vẽ chuyện! Tớ Việt Nam, ông cha Quang này hồi xưa ở gần nhà trên khu Little Saigon, lại còn học chung trường. Chuyện gì của ông mà tớ lại không rành. Hồi xưa cũng lăng nhăng lắm, hết gái Mỹ lại tới Mễ, rồi bẵng đi một dạo, giờ tự nhiên lại lạc xuống dưới đây làm cha xứ. Thật đúng là thời thế đảo điên…

Có âm thì thào,

— Thì đã gọi là chuyện phường chèo mà! Thế giới năm 2000 rồi, mở banh mắt ra mà coi. Cha cụ người ta, năm thay xe một lần. Thế mà đằng này cứ xe đạp cọc cạch. Rõ dở hơi!

Có lời chửi thề,

— Ừ! Ông nói đúng đó. Mẹ kiếp! Tối tối tôi còn nghe thấy tiếng phụ nữ ở trong nhà xứ nữa cơ.

Có tiếng bênh vực,

— Đừng có mà nói nhảm!

— Sao lại nói nhảm? Tớ là nói có sách, mách có chứng. Thì đấy, mới tuần trước, tớ dẫn con Ki ra ngoài đường cho nó đi ị. Con Ki tối hôm đó cuồng chân chạy toáng cả lên. Vớ vẩn làm sao lại đâm sầm vào ngay sân sau của nhà xứ. Bởi thế tớ mới rõ chuyện…

— Ông có nhìn thấy ba năm rõ mười hay không?

— Cần gì phải nhìn thấy! Đứng ngay bên cạnh hàng rào mà vẫn nghe rõ tiếng thì thào trong nhà bếp thì đủ rồi. Mà đây lại là giọng đàn bà. Thế mới chết chứ lị…

Tuyết vẫn rơi nhưng vẫn không che cản nổi hàng rào biên giới giữa Chula Vista và Tijuana. Từ bao lâu rồi, dân nghèo Nam Mỹ cứ nườm nượp kéo lên thành phố địa đầu biên giới Tijuana của Mễ Tây Cơ ăn chực nằm chờ, rình rình giây phút cắt đứt được hàng rào biên giới vượt thoát vào thiên đàng. Tá túc tại thị trấn địa đầu Tijuana, hết tiền, nhỡ độ đường. Vậy là gái Tijuana bán mình cho khách du lịch. Con trai chân cẳng cứng hơn, chạy vượt thoát đường biên giới, lần đường hương lộ xó xỉnh trốn lên tới Los Angeles đi rửa chén cho nhà hàng Tàu hay là đi cắt cỏ cho người Việt. Nhưng đấy là hên, còn phần nhiều đều bị cảnh sát rượt đuổi, bắn què chân. Mỹ mà, tử tế ra mặt. Bắn què lọi giò con nhà người ta rồi. Nhưng vẫn gọi xe cứu thương chở vào bệnh viện rịt thuốc hẳn hoi. Cẩn thận, đồn biên phòng còn gửi tới một người thông dịch viên đàng hoàng. Chân vừa lành ngày hôm trước, ngày hôm sau xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, mang người vượt biên tống thẳng về lại bên kia đường biên giới.

Có lần ông Đại úy Trưởng đồn biên phòng ngờ ngợ, ngón tay điểm mặt người vừa bị ông bắn què đang nằm lăn lộn trên nền đất,

— Lại tên này! Đúng là hắn rồi.

Ông lật ống quần jean bạc thếch của người thanh niên lên. Vết sẹo của cùng một viên đạn súng lục hiện lên, còn mới tươi. Bởi tuyết, có lần ông Đại úy hụt chân té lăn quay. Lồm cồm ngồi dậy, bấm đèn pin, ông nhận ra dấu chân biến mất ngay tại sân nhà thờ Chula Vista. Ông gõ cửa nhà xứ. Cha Quang bước ra, ho sù sụ như người ho lao. Ông Đại úy gốc Irish con nhà đạo gốc gỡ nón cầm tay, lúng túng cất tiếng,

— Chào cha...

Cha Quang tránh sang một bên,

— Mời ông Đại úy vào trong nhà uống ly café Mocha của quán Starbucks.

Ông Đại úy kín đáo quan sát tình hình, nhã nhặn cúi chào,

— Cám ơn cha! Đang trong giờ làm việc, e không tiện…

Cha Quang nhìn theo bóng dáng của ông Đại úy, rồi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa nhà xứ. Ông Đại úy quay lại nhìn, bóng cha xứ khẳng khiu ngồi lặng lẽ bên khung cửa, lời kinh nho nhỏ bắt đầu vọng ra. Ông Đại úy tay làm dấu thánh giá, bỏ đi về đồn biên phòng. Cũng có lần ông nhìn thấy vết máu dừng lại ngay cửa nhà xứ. Ông Đại úy lưỡng lự lắm. Con nhà đạo nòi cả mấy trăm năm nay rồi. Giờ chẳng lẽ lại đi hạch xách cha cụ. Nhưng còn tên tội phạm vượt biên. Rõ ràng là vết máu còn rành rành ngay trước sân nhà xứ. Ông Đại úy đã tính dợm chân bước hẳn vào trong nhà xứ uống một ly café Mocha của Starbucks. Nhưng nhớ tới áo chùng thâm đen và viền cổ trắng của cha Quang, ông lại lưỡng lự, rồi thôi.

Nhưng ông Thiếu úy Phó đồn thì không. Ngài Thiếu úy dân Tin Lành. Nửa đêm về sáng dộng cửa ầm ĩ, đòi cha Quang dắt đi xem xét từng ngõ ngách. Chưa hết, ông còn bắt ông cha xứ mở cửa dẫn vào gian cung thánh của nhà thờ lục tìm dưới chân bàn thờ và ngay dưới bệ Nhà Tạm!

Tối hôm nay, Hai Mươi Bốn tháng Mười Hai, lễ Giáng Sinh. Như thông lệ đã có gần hai trăm năm từ hồi lập giáo xứ, năm nay nhà thờ Chula Vista lại tổ chức thánh lễ nửa đêm vào lúc mười hai giờ. Sáu giờ chiều, cha Quang mở cửa bước vào nhà thờ. Ông vui vẻ nhận ra mọi sự đã sẵn sàng cho thánh lễ nửa đêm. Ông huýt sáo nho nhỏ, khoác vào người áo len dầy cộm. Nhìn tuyết trắng trơn trợt mặt đường, ông quyết định không đạp xe, nhưng đi bộ ra tiệm tạp hóa Đại Hàn mua thùng mì cay Nongshim. Tiện đường, ông ghé vào quán café Starbucks móc tiền ra trả cho mấy gói café Mocha loại thượng hảo hạng.

Vừa bước ra khỏi cửa tiệm quán café Starbucks, ông bị một bóng đen nhỏ thó bất ngờ xuất hiện cản lối. Cha Quang nhận ra khuôn mặt một cô gái, người Nam Mỹ, chắc khoảng mười tám, hai mươi. Trời chiều mùa đông nhờ nhợ tô thêm đậm màu da bánh mật căng căng và đôi mắt đầm đậm của cô gái. Thoang thoảng đâu đây mùi nước hoa rẻ tiền bốc mùi hăng hắc. Cô gái ngọng nghịu cất tiếng chào. Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt xanh đậm nước biển, ông gật đầu chào lại. Cô gái cúi xuống, chỉ phiá dưới, giọng chắc nịch,

— Bốn chục...

Người đàn ông hụp một nhịp thở, tim đập thật nhanh. Bình bịch! Rồi ông bỏ đi. Cô gái chạy theo, tay chỉ vào bộ ngực căng tròn,

— Hai chục đô.

Người đàn ông vẫn bỏ đi, cô gái đuổi theo,

— Mười! Chỉ mười đô thôi… Vậy là rẻ lắm rồi!

Ngay tới dưới gốc cây dừa cành lá rậm rạp che kín mặt người, bước chân người đàn ông chậm lại. Ông thở mạnh, dồn dập. Ông cởi cởi bao tay, móc móc hai tay vào trong túi quần. Cô gái yên lặng bất động, kiên nhẫn chờ đợi. Người đàn ông móc ra tờ giấy đôla mười đồng. Cầm được tiền, cô gái cúi đầu chậm chạp cởi ra những nút áo len… Ngẩng đầu lên, cô chưng hửng nhận ra người đàn ông đã bỏ đi. Bóng ông ta khuất sâu vào màn đêm đông dầy đặc của đêm Giáng Sinh có tuyết trắng đổ.

Về tới nhà thờ Chula Vista, cha Quang nhận ra bóng một người đang đứng ngay trước cửa nhà xứ. Tưởng ai, hóa ra là anh thanh niên người Mễ đã từng hỏi ông về số tiền lương làm Bõ cho nhà thờ Chula Vista.

— Mời anh vào uống ly café Mocha…

Người thanh niên lắc đầu,

— Cố! Cố cho con mượn cái xẻng xúc tuyết…

Cha xứ phá ra cười,

— Tôi đã nói rồi! Nhà xứ chỉ có đủ tiền trả lương căn bản mà thôi…

Người thanh niên lắc đầu quầy quậy,

— Không! Con không nộp đơn xin việc. Từ nay cố cứ để việc xúc tuyết mặc cho con…

Người thanh niên ngần ngừ, hai tay xoa xoa vào nhau, rồi lại đưa lên đầu vuốt vuốt tóc,

— Con vừa mới gặp Sơ Bề Trên. Sơ nói cha xúc tuyết ngày đủ bốn lần sáng trưa chiều tối cho nên bị sưng phổi, ho sù sụ như người ho lao. Sơ còn nói…

Anh dừng lại, nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về trạm biên phòng ánh đèn sáng chưng một góc trời. Cha Quang tự nhiên nghiêm mặt lại! Không nói chi thêm nữa, ông bỏ đi thẳng vào nhà xứ. Còn lại người thanh niên bên ngoài khung cửa! Anh cầm xẻng bắt đầu xúc tuyết, miệng nói nho nhỏ,

— Cố ơi! Thì mình cũng phải xúc tuyết để cho giáo dân đi lễ nửa đêm không trợt chân té đau chứ cố.

Lại thêm tiếng gõ cửa. Cha xứ ôm ngực ho sù sụ đi ra mở cửa. Tưởng ai, hóa ra Sơ Bề Trên, trên tay ôm mấy bọc café Mocha thơm lừng của Starbucks,

— Merry Christmas! Qua thăm cha, tiện dịp tặng cha món quà Giáng Sinh.

Cha xứ cau mày nhìn Sơ Bề Trên,

— Sao lại là café Starbucks?

Sơ Bề Trên nói ngay,

— Sao lại không? Cha cứ bày vẽ mua café loại mắc tiền mời khách khứa cho thiên hạ khỏi đàm tiếu nói thế kỷ hai mươi mốt rồi, mà cha vẫn sống khó nghèo kiểu cổ. Nhưng mà thôi, cái đó là tùy cha. Tuy tôi không đồng ý với cách sống khó nghèo như vậy, nhưng tôi vẫn ủng hộ cha.

Sơ Bề Trên đứng lên, tính đi về, nhưng lại ngồi xuống,

— Xin lỗi nếu tôi có đụng chạm! Nhưng đâu có phải là cha bán xe hơi phun khói ngập trời, lấy tiền cho người nghèo, rồi cứ cọc cạch đạp xe đạp thì thế giới thôi không bị global warming đe dọa... Cả hằng vạn người vẫn cứ tỉnh bơ lái xe hơi vậy thôi!

Nói xong, Sơ Bề Trên đứng lên bỏ đi. Cha xứ đóng cửa phòng lại. Bên khung cửa, ông vẫn thấy bóng dáng lum khum của người thanh niên Mễ đang xúc tuyết trước cửa nhà thờ. Ông ngồi xuống, tính coi lại bài giảng cho thánh lễ nửa đêm hôm nay. Nhưng chợt ông nghe tiếng động sột soạt dẫm đạp trên sân vườn phiá sau nhà?! Ông dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng, mắt nhìn thật nhanh về trạm biên giới, chân lẹ làng bước xuống nhà bếp. Mở cửa, nhưng không bật đèn sân vườn, ông cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Bóng một người phụ nữ đứng lù lù ngay bên khung cửa không làm ông giật mình. Ông đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho cô gái bước vào. Dưới ánh đèn vàng tối tù mù của căn nhà bếp, ông nhận ra cô gái đang ôm trong lòng một đứa bé ngủ say, mặt thằng bé xám ngoét lại vì lạnh. Cha Quang vội vàng đóng lại cánh cửa. Ông bật máy sưởi, đưa tay mời cô gái lạ mặt ngồi xuống ghế nệm cạnh bên lò sưởi. Cha Quang cất tiếng,

— Cô ăn mì nhé…

Cô gái mệt mỏi gật đầu. Cha Quang đã bước đi nhưng ông dừng lại. Cặp mắt của cả cô gái và cha Quang đều trợn tròn nhìn nhau… Cô gái ngại ngùng cúi mặt nhìn xuống. Cha Quang quay lưng, đi thẳng tới bếp nổi lửa nấu mì Nongshim. Không quay lại, ông hỏi,

— Cô ăn cay có được không?

Cô gái vẫn cúi mặt, miệng nói nho nhỏ,

— Ngày nào mà tôi chẳng ăn cay…

— Còn thằng bé?

— Nó mới bú sữa mua ngoài tiệm. Mười đôla, ba bình sữa.

Cô gái yên lặng ngồi ăn hết thật nhanh tô mì cay, tô lớn. Cô đứng dậy,

— Cám ơn cha. Cha tử tế quá! Hèn chi họ cứ gọi cha là ông cha tử tế.

Cha Quang gật đầu không nói chi. Cô gái ngần ngừ,

— Nhờ cha giúp cho một chuyện…

Cô gái trao thằng bé cho ông. Cha Quang trợn tròn mắt,

— Giờ này tối khuya rồi, cô còn đi đâu nữa?

Khuôn mặt cô gái xa xầm lại, giọng nhỏ rưng rức,

— Còn đi đâu nữa… Không làm, lấy tiền đâu mà mua sữa cho con?

Cô gái cau mày khó chịu, buông lời nói thẳng thừng,

— Có được hay không?

Cha Quang gật đầu thật nhanh, tay ôm đứa bé vào lòng,

— Ồ! Được chứ. Chắc chắn là được rồi.

Rồi ông nói luôn,

— Tôi cũng có một chuyện...

Cô gái ngần ngừ,

— Chuyện gì?

Cha Quang nhìn đồng hồ trên tường, chép miệng,

— Còn một tiếng đồng hồ nữa thôi là lễ nửa đêm rồi. Cô đi đâu thì đi, nhớ quay về lại đây dự lễ Giáng Sinh…

Cô gái bỗng dưng cúi gập người xuống như cây bị sét đánh dính ngay giữa thân. Hai tay cô ôm mặt bật tung tiếng khóc, tóc dài quăn lọn buông rơi tung tóe. Bởi tiếng khóc, thằng bé giật mình cựa quậy, nhưng lại nhoẻn đôi môi bé tí ti mầu hồng hồng cười tươi, nụ cười thiên đàng. Cha xứ cúi xuống vỗ nhè nhè bàn tay vào lưng thằng nhỏ, miệng cũng cười,

— Đêm nay Giáng Sinh. Dù có chuyện gì đi nữa thì mình cũng vẫn phải đốt nến ăn mừng sinh nhật chứ.

Cô gái ngưng tiếng khóc, ngạc nhiên hỏi lại,

— Sinh nhật? Sinh nhật của ai?

— Thì còn của ai nữa. Đêm nay là đêm Giáng Sinh, cô quên rồi sao?

Cô gái ngẩng lên nhìn. Cô nhận ra ông cha xứ đang bước từng bước lên bậc thang gỗ mỏng manh ọp ẹp. Vừa đi ông vừa nói,

— Cho thằng nhỏ lên phòng ngủ trước. Hẹn gặp cô lúc nửa đêm. À! Tối nay sau thánh lễ, tôi mời cô ăn tiệc Revillion với Mẹ Bề Trên và ông Bõ mới của nhà thờ nhé.

...

Bên ngoài tuyết bông vẫn đổ trắng xóa hằn soi bóng ông Bõ đang cắm cúi xúc tuyết trên sân gạch mênh mông của nhà thờ. Bên trong lò sưởi cháy đỏ than hồng vẫn nổ tí tách tô hồng đôi má cô gái Tijuana đang nhắm mắt ngủ say. Đàn dương cầm từ trong nhà thờ Chula Vista nhè nhẹ nổi lên những nốt đầu tiên của bản nhạc Giáng Sinh bất hủ, “Silent night! Holy night!” Hồi chuông Giáng Sinh bắt đầu vang dội từ trên nóc tháp chuông. Kính koong! Kính koong! Tiếng chuông sinh nhật của hân hoan và mừng vui tiếp tục vang xa xé rách toang màn đêm của sầu tủi và nước mắt. Kính koong! Kính koong!

Thị trấn tuyết trắng Chula Vista bắt đầu nửa đêm!

Nguyễn Trung Tây




The Chula Vista Church

The desert town Chula Vista this December unexpectedly received copious tones of snow falling from the sky whitening the entire city. The local inhabitants of Chula Vista all shared the same complaint, “My gosh! Crazy! Oh, crazy!”

Yup, seeing one another either in public or at home, the citizens of Chula Vista immediately blurted out the same monotonous complaint, which was repeated like the screaming sound suddenly blaring from the alarm clock every morning, “Tit, tit, tit!” Oh! No more! That’s enough! Please don’t dump anymore snow in the town. The tourists who had come here to escape the snow in North America and Europe had begun packing their luggages and leaving town. The economy of the town, located near the US-Mexican border, relied heavily on the large number of tourists during winter months. But it had now almost gone bankrupt because of the unexpected snow accumulating thickly on the ground. Well, what do you expect? Why manufacture so many automobiles? People fill up their gas tanks with petrol and diesel just like pouring water into the mouth of a thirsty person. Now carbon dioxide is making the sky turn grey and causing global warming.

“What? What did you say?”

“Are you deaf? What else but global warming? If you don’t believe me, go ahead, climb up to the top of the church bell tower so you can see for yourself. Car smog has caused the sky of San Diego to be so muggy. Living in that city, no one can see a human face…”

“Global warming! So what?”

Mama mia! Don’t you ever read the newspaper or listen to the radio? No wonder you look so lost, just like the Tijuana girls who just crossed over the border. Think about that, Chula Vista and San Diego have never received an inch of snow. But now, look at San Diego. The roads are covered with snow.”

A woman of Italian descent, sitting in HOLA bar, whispered into the ear of her husband, a man of French descent, “What the guy said is correct. Chula Vista had spring throughout the year from the first day of creation. Now the town is cursed. Tough life!”

The denizens kept complaining, but the snow didn’t heed their cries, for it kept on falling four times a day: in the morning, at noon, in the afternoon, and in the evening. Snow whitened the bell tower of Chula Vista church that stood tall and motionless. Father Quang’s skinny stature was comparable to that of an opium addict. But whether it was in the morning, or at noon, or in the afternoon, or in the evening, he always took out the shovel that he had just purchased from Home Depot to shovel the snow piling up in the huge church parking lot. A devout Mexican parishioner passing by expressed concern for the poor priest, “Padre, why don’t you ask the maintenance guy to do the job?”

Father Quang looked up. His lusterless eyes were covered with a thick pair of myopia glasses, “Who?”

He straightened his back. Almost out of breath, he continued, “Perhaps, if you’re willing, you can stop by the parish office to sign up for a contract. The parish will surely pay you.”

The young man smiled and then walked away. But for some reason, he stopped in his tracks, “Padre, how much do you pay an hour?”

Father Quang pursed his lips, “Well, perhaps, the minimum wage…”

Looking at Padre Quang, skinny just like a lonely homeless flamingo, and the church with worn out red tiles on the roof, the young man reluctantly said, “Garcia,” and then walked away.

The Reverend Mother of British descent, the Principal of the Elementary school, located a few blocks away from the church, stopped by the rectory, and spoke to the priest in a rough voice, “Father, please, just shovel the snow once a day. Why do you have to work so hard, four times a day?”

Father Quang said nothing, but kept eating the sandwich made with stale pink ham, a wilted leaf of salad, a few slices of over-ripe red tomatoes, and dry yellow cheese.

One person felt sorry for him, “What a tough life! Just like a mendicant Franciscan monk.”

Another accused him, “What a pompous man! I am Vietnamese. Father Quang and I once lived in the same neighborhood in Little Saigon. We also studied in the same high school. I can tell you all the things he’d done before. Surely this guy used to be a player, American girls, Mexicans. I haven’t heard of him for quite some time. And now he has moved down here to be the parish priest. What an upside down world!”

Another whispered, “What a hypocrite! The world is now in the year 2000. Open wide your eyes to see that. Many priests, once a year, exchange their cars for new ones. But, this guy rides only an old bicycle. Talk about being silly!”

One even swore, “You’re right! What the heck! One night I even heard the voice of a woman in the rectory.”

One rebuked the previous speaker, “Don’t say silly things!”

“What do you mean silly? I was there! I saw it with my own eyes. Yeah, just last week, I walked my dog out… The dog on that night, for no reason, jumped up and down, running directly to the backyard of the rectory. That’s how I had seen what I just said.”

“Did you see it with your own eyes?”

“That’s unnecessary. Besides, I was standing next to the backyard fence, and I heard very clearly the whispering sounds from the kitchen. Oh, my gosh, the voice was no doubt that of a woman.”

Snow continued to fall but failed to erase the border between Chula Vista and Tijuana. For a long time, the poor from South America had been thronging to the border town of Tijuana, Mexico, waiting for the opportunity to cut through the barbed wire fences in order to cross over the border into “the promised land.” Taking shelter in Tijuana, young ladies, running out of cash, sold their bodies to tourists. Young men with big muscles, once successfully making it over the border, followed arduous unnamed roads to Los Angeles working as waiters in Chinese restaurants or as hired laborers for Vietnamese landscaping contractors. But only if they were lucky, for many were chased and shot down by the police. Well, it is America, a civilized nation. After shooting down people in the foot, the police would call the ambulance to rush the illegal immigrants to the hospital for medical treatment. Being careful with legal issues, they even hired licensed interpreters for the patients. Nevertheless, once the wounds in the feet were healed, the next day police cars would loudly blare their sirens as they carried the illegal immigrants back across the border.

The Captain of the border fort pointed to the face of the man, who was writhing and tumbling on the ground because of a bullet in his leg, saying uncertainly, “It is him. It must be him.”

He rolled up the leg of the man’s worn-out jeans. A scar from a shotgun wound caused by a bullet from the same rifle appeared; the scar obviously appeared fresh.

Because of the snow, the Captain, once while chasing the illegal immigrants, missed a step, and fell down on the slippery road. After regaining his balance, the Captain turned on the flashlight. He noticed the footprints were engraved on the thick snow in the parking lot of the church. He knocked on the door of the rectory. Father Quang appeared, coughing repeatedly just like a pneumonia patient. The Captain of Irish descent, a creedal Catholic, removed his police cap, and nervously opened his mouth for a greeting, “Hello, Father.”

Father Quang stepped to one side of the door, “Hello Captain, please come inside for a cup of Mocha coffee from Starbucks.”

Quietly observing the situation, the Captain politely bowed his head, “Thank you, Father. I’m on duty; perhaps, another time.”

Father Quang looked at the Captain’s back, while gently shutting the door of the rectory. The Captain turned around. The parish priest’s skinny silhouette was still visible by the window. The sound of an evening prayer gradually reached his ears. The Captain made the sign of the cross, walking quietly all the way back to the border fort. At another time, while chasing the illegal immigrants, he saw a trail of blood disappearing under the door of the rectory. The Captain was hesitant. Being a faithful Catholic from a family that upheld their religion for hundreds of years, he really dared not confront any priest. But how about the illegal immigrants? Obviously his blood was printed sharply in front of the door. The Captain almost attempted to cross over the threshold of the rectory for a cup of Mocha coffee from Starbucks; but Father Quang’s cassock and the white collar flashed in his mind. The Captain thought it over and over, finally giving up the idea.

But the Lieutenant, Deputy of the border fort did not give up easily. The Lieutenant, a Lutheran, at midnight pounded on the door, demanding that Father Quang lead him to all the corners of the rectory. He even requested that the parish priest open the church, taking him all the way up to the sanctuary to check behind the altar and under the tabernacle.

Tonight, December 24, was Christmas Eve. Following the two hundred year tradition since the church was built, the Chula Vista church again held the Vigil Christmas at midnight. It was six o’clock, Father Quang opened the church door. He was satisfied that everything was ready for the Midnight Mass. He whistled the tune of a Christmas carol and put on a thick jacket. Looking at the slippery road caused by the snow, he decided not to ride his bike, but walk to a Korean grocery store to buy a box of Nongshim spicy noodles. On the way home, he dropped by a Starbucks coffee shop to get a few more bags of Mocha coffee, the good quality ones. Having walked away a few steps from the coffee shop, he unexpectedly encountered an unidentified woman. Father Quang recognized the face of a South American girl, perhaps seventeen or eighteen years old. The late winter afternoon had darkened the brown skin and big eyes of the girl. His nose quickly picked up the scent of a cheap fragrance in the air. The girl with heavy English accent greeted him, “Hi.” Looking into her blue eyes, the man nodded his head, returning her greeting, “Hi.” The girl lowered her head pointing to the lowest part of her upper body, saying with a determined voice, “Forty dollars!”

The man missed a breath. His heart beat rapidly. Dup, dup! He quickly turned away and quickened his steps. The girl however ran after him. She pointed to her tightly round breasts, “Twenty dollars…”

The man kept focusing on his steps. The girl kept running after becoming more desperate, “Ten, only ten… It is very cheap!”

Under a palm tree with its thickly grown palms casting shadows in the man’s face, he began to slow down. He breathed heavily while removing his gloves and slipping his hands into his pockets. The girl stood motionless, waiting patiently. The man finally took out from a pocket a ten dollar bill. Having held the bill in her hand, the girl then lowered her head, slowly removing the top buttons of her sweater… Raising her head, she surprisingly found the man had almost disappeared into the twilight of a snowy Christmas night.

Returning to the church, Father Quang noticed a man standing next to the door of the rectory. He raised his eyebrows looking harder. Oh, it was the young Mexican man who once asked him the salary for the maintenance job for Chula Vista church.

“Please come inside for a cup of Mocha coffee,” Father Quang said.

The young man shook his head, “Padre, please give me the snow shovel.”

The parish priest smiled, “I told you already, the church can afford only minimum wages.”

The young man shook his head several times, “No, I am not asking for a job. Padre, from now on let me take care of shoveling the snow.”

The young man became reluctant. He rubbed his hands, twisted his ten fingers together, then scratched his hair, “I just met the Reverend Mother. She told me you shovel snow four times a day, in the morning, at noon, in the afternoon, and in the evening; that’s why you’ve come down with pneumonia, coughing a lot. She even told me…”

He suddenly stopped in the middle of the sentence, swallowing saliva, turning to the border fort with its numerous voltage lights brightening up a vast area. Father Quang’s face unexpectedly became serious. He said nothing but went into the rectory. The young man was left alone by the door. He took the shovel and started to remove the thick snow layer that had accumulated in the parking lot. He smiled while saying softly, “Well, we have to shovel snow so those who attend Midnight Mass will not be stumbling on the ground, Padre.”

There were a few knocks at the door. Grasping his chest, the parish priest coughed repeatedly, opening the door. It was the Reverend Mother with a few bags of excellent Mocha from Starbucks in her hand, “Merry Christmas. I come for a visit and also to deliver my Christmas gifts,” she said jubilantly.

The parish priest looked at the Reverend Mother with a frown, “Why Starbucks coffee?”

The Reverend Mother replied at once, “Why not? Father, you don’t have to buy expensive coffee for your guests, so people will not gossip among themselves, ‘It is now twenty first century, but our parish priest still lives an old fashioned life.’ But, anyway, it’s up to you. Though I disagree with your way of living the vow of poverty, still I support you.”

The Reverend Mother stood up, intending to leave, but again sat down in the chair, “I’m sorry if what I say offends you. It doesn’t mean that you sold your car which released a huge amount of smog into the sky, saving that money for the poor, riding the old bike, then the world is no longer threatened with global warming… No matter what you do, still millions of people don’t care but keep driving their cars every day.”

Having finished speaking, the Reverend Mother stood up and left the room. The parish priest closed the door. Standing next to the window, he saw the silhouette of the young Mexican man shoveling the snow in the parking lot. He sat down, reviewing his sermon for the Midnight Mass. But he heard the sounds as if someone was walking in the backyard of the rectory. He stopped reading the homily, bending his ears to listen, turning his head to the border fort, and then walking fast to the kitchen. Opening the back door without turning on the light in the kitchen, he carefully checked out the backyard. The silhouette of a woman standing behind the back door did not scare him. He stepped aside, making room for the woman to enter. Under the weak yellow light of the bulb in the kitchen, he saw a young girl with a sleeping baby in her arms, the baby’s face was pallid due to the cold weather. Father Quang quickly shut the door, turned on the electrical fireplace, and invited the stranger with her baby to sit down on the sofa next to the fireplace. Father Quang asked, “You want to eat noodle?”

The young lady nodded her head exhaustedly. Having walked a few steps, Father Quang suddenly stopped. The girl and Father Quang both rolled their eyes as they looked directly on each other’s face. The girl reluctantly lowered her head. Father Quang turned around and walked straight to the kitchen, and lit the stove to boil the water for a bowl of instant Nongshim noodles. He asked without turning his head, “Can you eat spice noodles?”

The girl still looked down, replying in a soft voice, “Every day… I eat spicy food…”

“How about the baby?”

“He just finished a bottle of milk I bought from a grocery store. Ten dollars… for three bottles.”

The girl quietly finished the bowl of spicy noodles, a large bowl. She then stood up and said, “Thank you, Padre. You’re so kind; no wonder they keep call you a kind Padre.”

Father Quang nodded his head, saying nothing. The girl reluctantly asked, “Can you do me a favor?”

She gave the baby to him. Father Quang squinted his eyes, “It is already late, where do you want to go?”

Her face immediately became downcast, her voice was as if speaking from her throat, soft but sharp,

“Where else? I don’t work, where can I find the money for the baby’s milk?”

The girl knit her eyebrows, and asked a direct question, “Is it ok?”

Father Quang quickly nodded his head, embracing the baby into his arms, “Perfect! Surely it is perfect.” He paused for one moment, and then said, “I also ask for a favor…”

The girl asked at once, “What is it?”

Father Quang looked at the clock on the wall, pursing his lips, “Only one more hour, and then Midnight Mass. Go… wherever you like, but remember to come back for the Christmas Vigil Mass.”

The girl at once collapsed just like a tree being hit directly at the middle of the trunk. Covering her face with her fingers, she burst into tears; her thick long curly hair dropped down swinging in the air. Her crying startled the baby, but his two tiny red lips fashioned a smile, a heavenly one. Patting the shoulder of the baby, the parish priest also smiled, “Tonight is Christmas Eve. No matter what, we should light the candle to celebrate the birthday.”

The girl ceased crying and asked in a voice of surprise, “Whose birthday?”

“Who else? Tonight is Christmas Eve, have you forgotten?”

The girl raised her head. She saw the parish priest stepping carefully in the creaking wooden stairs. He talked while climbing up to the first floor, “Let the baby sleep first. I’ll see you at midnight. Oh, after the mass, I invite you to Revillion with the Reverend Mother and the new church maintenance guy.”

...

Outside the room, the snow was falling, illuminating the silhouette of the maintenance guy who was curving his back to shovel the snow on the huge parking lot of the church. Inside the room, the fireplace with the red charcoals reddened the face and the lips of the Tijuana girl who had already closed her eyes for a deep sleep on the sofa. The organ in Chula Vista church played softly the first musical notes of the famous carol, “Silent night! Holy night!” The Christmas bells in the church bell tower started to ring. King koong! King koong! The Christmas bells of joy and delight kept ringing to dispel the thick and grey sky of hurt and tears. King koong! King koong!

The desert town Chula Vista, covered in white snow, counted down to midnight.

Comments