Quán Trọ Cây Thốt Nốt
Dẫn truyện: Đức Giêsu sinh ra tại Bêlem, miền Nam Judea. Vào năm thứ nhất Công Nguyên, Judea dưới quyền bảo hộ của đế quốc La Mã… Thời đó hoàng đế Augustus ban hành lệnh kiểm tra dân số trong toàn đế quốc. Theo như sắc lệnh, mọi người phải quay về ghi danh tại nguyên quán… Truyện ngắn viết trong bối cảnh hội nhập văn hóa. Bêlem miền nam xứ Judea trong truyện là thôn Cái Mì của Nam Bộ.
Một tháng rồi, thôn Cái Mì bình thường hoang vắng chợ chiều bỗng dưng khua vang tiếng bước chân của nhiều người lạ mặt. Dân Cái Chôm thôn bên nhìn vào Cái Mì, ngạc nhiên hỏi,
— Ủa! Ở đâu tới vậy?
Người Cái Mì cộ mắt, nhổ nước miếng, chửi thề ròn tan,
— Mẹ kiếp! Ở đâu mà chui ra! Dân Cái Mì đấy…
— Cha nội! Giỡn hoài! Nhìn đâu giống dân Cái Mì… Mà mần chi
lại kéo tới đây?
Người Cái Chôm ngó nhìn quanh quẩn, tay che miệng, hạ giọng, nói nho nhỏ,
— Cái Mì tính lập hội kín à?
Người Cái Mì cau mày, ngó nhìn quanh quẩn,
— Ông nội! Thần khẩu hại xác phàm bây giờ. Mơi xác bãi bắn Cái Chôm thì đừng có mà càm ràm!
Đúng như lời than phiền của dân Cái Mì. Khách lạ mặt nguyên
gốc Cái Mì! Nhưng nói tiếng Cái Mì tuồng như người lớn sứt môi nói ngọng hoặc con nít lên ba nói
đớt. Sáng, đặt chân tới thị trấn. Chiều, hoàng hôn, khách kéo tới mấy quán nhậu đế Gò Công.
Hết tốp này đến tốp khác. Thôi thì… ta nói... suốt sáng, thâu đêm...
Ngày nào cũng thế, khách nào cũng vậy, quá nửa đêm về sáng mới lê đôi chân về tới phòng trọ. Sáng, bình minh rực rỡ bên khung cửa. Thây kệ! Khách vẫn nhắm chặt mắt, ngủ thẳng cẳng tới
trưa. Lò mò chui ra khỏi giường, khách vốc nước lu xúc miệng ùng ục cổ họng. Xong xuôi,
khách lại bước thẳng tới quán rượu. Rượu xong, khách không về nhà trọ, nhưng nhóm ba nhóm bốn dẫn nhau đi ra giếng nước đầu làng. Trên đường đi, khách nhổ xoèn xoẹt nước miếng
hôi rình trộn lẫn đờm xanh! Có ông khách say quá, xiêu vẹo, té ngay bên lề đường
như cây rỗng ruột đổ gục. Nằm chòi chòi trên mặt đường làng, khách há to miệng
nôn thốc nôn tháo. Mùi ói tanh lờm lợm quyến rũ từng đàn ruồi lằng kéo tới bám
đen đặc một khoảng đường! Có khách chân dăm đá chân chiêu, vừa đi vừa cất giọng
hát. Những bài hát lẳng lơ, lời ca dâm tục. Cái Mì thông thường thiếu nữ rộn
ràng cười đùa trên những nẻo đường. Chiều về, phụ nữ trong thôn rủ nhau ra giếng
nước đầu làng múc nước về nhà dùng cho bữa cơm tối. Từ khi khách kéo về Cái Mì
bởi lệnh kiểm tra dân số toàn cõi Đông Dương, đường làng bỗng dưng vắng hoe. Giếng
nước giờ này không còn bóng dáng những người phụ nữ.
Thôn Cái Mì đang thanh bình từ bao lâu nay rồi. Trên có Hương
Chủ Ngọc, Hội đồng Hương Chức, và đoàn Thanh Niên Tự Vệ, dưới là dân làng hiền
lành như lúa chín vàng ngoài đồng. Người người, ai nấy một lòng. Cả ngàn năm
nay rồi, Cái Mì vẫn sống như thế. Như một chuyện bình thường, như một ước lệ.
Nhưng bởi những người khách lạ, bầu trời thanh bình Cái Mì chỉ trong thoáng chốc
bốc hơi. Sau khi những người khách lạ đặt chân tới cổng thôn, Cái Mì tự động tách ra hai phe, phe cổ võ và
phe chống đối.
Phe cổ võ, cũng dễ hiểu thôi, bao gồm chủ quán rượu, quán ăn, và quán trọ. Gặp
khách, chủ nào cũng tự nhiên hớn hở. Chủ nào miệng cũng cười toe toe như gái bôi son môi, dồi má phấn hồng mở cửa mời khách. Mà cũng khó trách! Cái Mì nhỏ bé
về dân số và diện tích. Cái Chôm thôn bên còn có đồn Tây đóng. Bên đây, Cái Mì,
chẳng có cái quái gì! Quán trọ Cái Mì cho khách lỡ độ đường bình thường vắng hoe ngoại
trừ ruồi lằng bay lăng quăng đợi chờ cơ hội! Thế đấy, không ai ngờ! Chỉ bởi lệnh
kiểm tra dân số, giờ này Cái Mì không còn một căn phòng trống. Hai ba quán trọ trong thôn,
quán nào cũng treo cao bảng chữ: “Hết Phòng!” Đặc biệt nhất là những quán rượu đế đen Gò Công. Ngày cũng như đêm, quán nồng nặc mùi người và mùi rượu. Những ông chủ
quán rượu, bình thường mặt nhìn tợ thù cha chưa trả. Giờ thì hớn hớn như gái
xuân! Đương nhiên, thì cũng bởi vì những đồng tiền!
Thì người đời đã thường hay kháo nhau,
Tiền nở nụ cười.
Tiền tươi con mắt.
Tiền cất vào kho.
Tiền no bao tử!
Mà đây không phải là tiền kẽm tiền xu đâu nhé. Cái thứ tiền
đó giờ có cho không, chủ nào cũng bĩu môi, quơ tay quẳng thẳng xó nhà. Bây giờ
người ta chỉ còn nói đến tiền bạc tiền vàng; bởi không hiểu sao, những người
khách quay về Cái Mì ai cũng có tiền. Tiền nhiều, đếm mỏi cả tay! Có người còn
xách theo trong mình nguyên bọc tiền vàng khắc hình đại đế Nã Phá Luân của Phú
Lang Sa. Một ngôi nhà xập xệ trong thôn trị giá 100 đồng tiền bạc. Ngôi Chùa
Thiên thờ Trời nằm cuối thôn trị giá 1000 đồng tiền vàng. Thế mà khi bước vào
quán rượu, khách thản nhiên quẳng ra bàn cả nắm tiền vàng. Tiền vàng rớt xuống
đất kêu coong coong nghe vui tai, âm vàng ngân vang rung động lòng người. Nếu
ưng ý được lòng khách, bồi bàn còn nhận được nguyên một đồng bạc tiền thưởng! Cứ
thế! Làm chi bồi bàn không cất công phục vụ cúc cung. Muốn gì được nấy. Muốn rượu
hả! Có rượu! Muốn gái hả! Có ngay!
Phe chống đối bao gồm Hương Chủ Ngọc và Hội đồng Hương Chức
của thôn. Thiếu nữ Cái Mì công dung ngôn hạnh. Từ bao lâu nay, thôn Cái Mì chưa
bao giờ phải thi hành luật thả bè trôi sông người con gái một phút nhẹ dạ. Sông
Tiền trôi ngang qua làng từ bao lâu nay vẫn đỏ mầu. Nhưng đỏ bởi phù sa, chứ không
phải máu.
Thế đó, không ai ngờ! Ngay khi bóng dáng từng đoàn người
nguyên gốc Cái Mì đổ xuống nườm nượp cổng làng bởi lệnh kiểm tra dân số, những
con kên kên phục vụ lính tây thôn bên đã nhấp nhổm ngóng đầu quay về Cái Mì
theo dõi tình thế. Ba tuần trước, mặc cho những lời cảnh cáo xa gần, cô gái
giang hồ khét tiếng trong vùng thản nhiên gõ cửa căn nhà treo bảng cho thuê
trong thôn Cái Mì.
Cô gái vừa dọn vào, một tiếng sau khách lạ cửa trước cửa sau
tấp nập.
Trong thôn, không ai nói chi. Nhưng, được đúng hai ngày, nhà
thổ vừa mới tưng bừng khai trương bừng bừng phát hỏa!
Nửa đêm về sáng, lửa bốc cháy từ phòng khách, lửa liếm lem lẻm
vách gỗ mặt tiền, lửa theo đà gió bừng sáng bốc ngọn bay vút lên cao. Nhờ sự
can thiệp của đoàn Thanh Niên Tự Vệ, căn nhà trọ còn đứng vững, mặc dù mặt tiền
cháy đen nham nhở. Lửa vừa tàn, mã tà, lính kín kéo tới. Sở Mật thám lập biên bản,
đặt nghi vấn có người đốt nhà!
Sau vụ hỏa hoạn, cô gái không chịu thua. Cô gọi người sơn phết qua loa mặt tiền rồi lại tỉnh bơ hành nghề. Thế là lại bình thường!
Khách khứa lại tấp nập. Tiếng cười lại vang vang một góc phố từ xế chiều cho tới
nửa đêm về sáng. Người ra người vô, nhà thổ rộn ràng, vui!
Được khoảng một tuần.
Vào một buổi sáng tinh mơ! Ông Bõ chăm sóc Chùa Thiên bỗng hét
to như bị ma da rượt khi đi ngang qua nhà thổ. Người trong thôn chạy tới chỉ để
nhận ra cánh cửa căn nhà thổ mở tung, để lộ nguyên hình hai xác người treo lủng
lẳng từ thanh xà ngang: một của cô gái buôn hương, một của người khách.
Bởi hai thây ma, mã tà lính kín lại lục đục kéo tới. Sở Mật
Vụ gọi ông Hương Chủ Ngọc, Hội đồng Hương Chức, và cả Bõ già lên thẩm vấn. Từng
người rồi từng người. Nhưng cũng như lần trước, mật vụ vẫn không kiếm
ra thủ phạm. Rốt cuộc, Sở Mật Vụ đóng hồ sơ. Lính kín mã tà kéo lại về bốt tây đóng
bên thôn Cái Chôm!
Nhưng! Bắt đầu từ ngày hôm đó, khoảng nửa đêm về sáng căn
nhà trọ bỗng dưng chập chờn bóng ma. Tối tối có người thấy hai xác người, một
nam một nữ hiện ra treo tòng teng lơ lửng. Có người nửa đêm về sáng nghe rõ tiếng
hú lanh lảnh từ căn nhà loang lổ vết cháy. Vào đêm sáng trăng, có người còn thấy
9 hạt máu đỏ từ thanh xà ngang nhỏ xuống nền gạch viết ra chữ Nhân rõ từng nét trong
chữ Nho.
Người làng xì xào hỏi nhau,
– Ủa, tại sao lại là số 9? Mà sao 9 hạt máu đỏ hòa lại, viết
thành chữ Nhân? Mà tại sao lại là chữ Nhân? Mà tại sao không viết chữ Nhân trong
tiếng Nam Bộ?
Nghe lời càm ràm, có người quay ngang kín đáo nhắc nhở,
– Bà thần! Bộ quên rồi à? Ông bà có câu, ‘Giết 9 bò mới đủ bộ lễ.’
Mà nè, cũng đừng có quên, ả này đâu phải người mình! Ả dân Quảng Đông mà. Đâu
có gành tiếng Việt.
Thằng Tài Mặt Rô mục đồng trong làng, mới mười năm tuổi
nhưng phá phách ma chê quỷ hờn. Sểnh ra là ăn cắp. Lơ đãng một chút là mất đồ.
Cuối tuần nó tếch sang thôn bên, đứng đường dẫn mối cho kên kên rỉa thịt. Chủ bầy
chiên có lần cự nự nó cái tật ăn cắp vặt. Nó nổi máu du côn. Chiều tối, nó hú gọi băng đảng tới túp lều giữa cánh đồng Cái Mì. Cả đám hùa lại cắt cổ con chiên đực
to nhất bầy nướng ăn tại chỗ. Thế đấy! Không biết sao, nửa đêm về sáng, nó dám
mò tới căn nhà ma...
Sáng hôm sau, lại một lần nữa, đi ngang qua căn nhà cháy, Bõ
già thấy thằng Tài Mặt Rô oặt ẹo nằm trên nền đất hoang ngôi nhà ma. Mặt nó bầm
tím, tay chân như không còn xương. Mang nó về nhà, người ta đổ cháo nóng vào miệng,
giật tóc mai hú gọi ba hồn chín vía. Sáng hôm sau nó mới hồi tỉnh, nhưng tay
chân quặt quẹo mềm oặt như con chàng hiu. Hỏi chi, nó cũng không nói, mặt tái
xanh! Người trong thôn ồn ào hẳn lên. Họ kháo với nhau, “Chết rồi!
Vậy là ứng nghiệm lời nguyền 9 giọt máu viết ra 1 chữ Nhân. Thằng Tài Mặt Rô nạn
nhân đầu tiên. Trong thôn mình, ai sẽ là người thứ hai đây?”.
(Xin xem tiếp trong tập truyện ÔNG GIÁO BÁN MẮM xuất bản năm 2021).
□ Nguyễn Trung Tây
San Jose, CA, 24/12/2020
Comments
Post a Comment