Mộ bia tôi!
Tháng Mười Một đi ra nghĩa trang,
cầu nguyện cho linh hồn những người thân đã về lại suối vàng.
Đốt nhang thơm xong cho một
ngôi mộ, nhìn sang bên cạnh,
nhìn thấy tên mình khắc trên
mộ bia của ngôi mộ hàng xóm.
Nghĩ mình đang mơ, nhìn lại kỹ càng, những ngón tay dụi mắt…
!?
Điều đó làm sao có thể xảy ra được, ta còn sống sờ sờ ở đây, đứng cao trên đôi giầy chạy bộ, chân bước vững vàng trên thảm cỏ xanh của nghĩa trang, mắt còn mở sáng dưới đôi kính cận để nhận rõ ra tên khắc trên bia mộ.
Có lẽ nắng mùa thu rực rỡ – khiến người dài lưng tốn vải thường xuyên ngồi trong văn phòng viết lách nghĩ ngợi tào lao – mắt quáng gà!
Nhưng không! Vẫn tên mình, rõ ràng không dấu, khắc trên bia đá.
Không tin vào đôi mắt – mà
có ai trong cuộc đời lại có thể tin vào đôi mắt của mình trong trường hợp như thế này – người có tên trên mộ bia ngồi xuống, đôi mắt sát mộ
bia, miệng đọc nho nhỏ từng âm.
Đúng, đúng tên mình chứ
không phải tên của ai khác.
Có lẽ mình đã chết thật rồi!
Giờ hồn quay về, viếng lại ngôi mộ của mình cỏ giờ mọc xanh xanh.
Có lẽ bạn đang hỏi, buồn
không, sợ không?
Không! Không buồn, không sợ, nhưng cũng không vui, nhưng chỉ ngạc nhiên, bởi lần đầu tiên trong cuộc đời nhiều chương, khi bất chợt nhìn thấy tên mình, đầy đủ,
Họ: NGUYEN, Tên: MICHAEL và Tên Đệm: QUANG,
nhưng không phải trên một
bảng tên đeo lủng lẳng trên ngực trong một buổi hội thảo, hoặc treo hững hờ trên cánh cửa của phòng riêng, mà được
khắc vững vàng trên bia mộ. Talagang talaga! Really really! Thật vậy sao!
Ngạc nhiên! Lại cúi xuống
nhìn bia mộ của mình, muốn xác nhận là mình không phải đang mơ như Trang Tử như Descarte. Biết đâu! Ai biết đâu? You never know!
Lại lẩm bẩm đọc hàng tên của mình trên mộ bia, tất cả đều viết trong chữ hoa.
Duy nhất lần này, mới chú ý đến hàng chữ khắc dưới tên và họ đầy đủ đang bị bóng râm cỏ xanh che phủ: năm sinh và năm mất của mình.
Mở to đôi mắt đọc lại một lần nữa, đọc cẩn thận năm sinh và năm mất của mình:
Jan. 25. 1963 – Mar. 13. 1999.
Oh! No!
Tháng Giêng. Ngày 25. Năm 1963 không phải là ngày sinh của mình,
không phải!
Hoàn toàn không phải!
Thật
tình không phải!
Không bao giờ phải!
Bạn lại hỏi? Thế có vui không?
Trả lời thật thà, vẫn không buồn vẫn không vui, nhưng – một chữ nhưng nho nhỏ –lần này không còn ngạc nhiên nữa!
Nhưng – một chữ nhưng to tướng –
bắt đầu nghĩ về thiền Mandala.
Nguyễn Trung Tây
Comments
Post a Comment