Cảm Nghĩ Thật Ngắn












Mùa lễ hội Giáng Sinh tại Hoa Kỳ bắt đầu vào ngày Lễ Tạ Ơn. Vào buổi tối thứ Năm tuần thứ tư của tháng Mười Một, mọi người trong gia đình quây quần bên nhau dâng lời Tạ Ơn lên thiên đàng cho những phước lộc trong một năm vừa qua. Khi đó, những bản thánh ca Giáng Sinh bất hủ từ bao nhiêu năm nay bắt đầu có dịp vang vang trong căn phòng khách ấm cúng. Bên ngoài bốn bức tường ấm áp là tiếng nứt rạn của một vài đám tuyết trắng mỏng manh đầu mùa bám cứng trên mái nhà, tiếng xào xạc của đám lá chết vàng héo úa trên sân cỏ khô. Bên trong bốn bức tường ấm áp là tiếng nổ tí tách của lò sưởi có lửa và gỗ thơm ngát mùi nhựa thông, tiếng reo vui của những khuôn mặt quen thuộc đang ngồi quây quần chung quanh con gà tây chiên vàng.

Xa lộ 17 của Thung Lũng Hoa Vàng dẫn về căn nhà của mẹ tôi có một tòa nhà cao nằm chễm chệ ngay bên lề đường. Trên đỉnh cao chót vót của tòa nhà, mùa Giáng Sinh nào người ta cũng dựng cao hàng chữ “Bình an dưới thế”. Năm nào cũng vậy, trong khi đang phóng xe ào ào về nhà cho một bữa ăn Tạ Ơn, tôi lại nhìn thấy hàng chữ “Bình an dưới thế” sáng lấp lánh trên nền trời đen thăm thẳm của vùng thung lũng San Jose. Tự dưng trong lòng tôi lại xôn xao chỗi dậy niềm vui dạt dào, niềm vui nhè nhẹ chui qua từng chân tóc, từng thớ thịt nhỏ li ti đầu lưỡi. Tôi xôn xao nghĩ đến sự huyền diệu của tình Trời cao vời yêu thương đất thấp.

Đã bao nhiêu lần, hòa nhịp với mọi người, tôi góp mặt hân hoan chào đón giây phút kỷ niệm của Giáng Sinh. Trừ đi mười năm đầu tiên của cuộc đời khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu một phần nào đó ý nghĩa của hai chữ Giáng Sinh; trừ đi thêm một lần tôi chào đón Đêm Thánh trong nhà tù Tiền Giang cho một lần vượt biên hụt; trừ đi thêm hai lần nữa, trong khi tôi đang bị phái đoàn của các quốc gia đá tôi lăn lóc như một trái banh trong trại tỵ nạn Bidong và Sungai Besi, mùa Ánh Sáng lại về. Ngồi tổng kết lại, đã rất nhiều lần, khi mùa Hồng Ân tới, trong một khoảng tâm hồn lười biếng của riêng tôi đã có một chút xíu chi đó chuẩn bị cho bốn tuần lễ của Mùa Vọng và Đêm Cực Thánh.

Vào đêm Giáng Sinh, tôi thích tắt hết đèn trong căn phòng nhỏ, nằm một mình dưới gốc cây thông lấp lánh những ngọn đèn sáng trong đêm tối tương tự như những vị sao. Tôi nhấc hồn mình lên cao, lang thang bay bổng về thành phố Bết-lê-hem vào đêm nhiệm mầu đầu tiên, khi đó Mẹ ngài hạ sinh và đặt hài nhi nằm trong máng cỏ. Và tôi nghe thấy cả một cõi lòng dạt dào nổi lên trăm ngàn khúc tình ca. Tôi nghĩ tới Tình Yêu của Thượng Đế thể hiện qua mầu nhiệm thiên đàng khoác vào thân xác của đất thấp. Tôi cảm thấy xôn xao. Tôi biết tôi đã được yêu bởi chính Đấng đã cất công tạo dựng nên tôi, Đấng đã dựng nên trời đất bao la bát ngát cho tôi có nơi cư ngụ, Đấng đã hiện thân làm người yếu ớt như tôi để cùng chia xẻ với tôi những mệt mỏi và cả những niềm hân hoan của một đời người.

□ Nguyễn Trung Tây

San Jose, California - Mùa đại dịch 2020

Comments