Một Năm Rồi, Người Sợ Người
Một năm rồi,
từ những ngày cuối năm 2019,
như một sát thủ máu lạnh,
SARS-CoV-2
đầu đội vương miện,
xuất
hiện tại Vũ Hán.
Coronavirus
chủng mới hạ gục chủng người.
Trên
tất cả, vi khuẩn SARS-CoV-2 đã đổi thay thế giới!
Năm
2019, năm 2020, năm 2021 khác nhau, hoàn toàn khác!
Người
và người năm 2020, 21 sống ngược lại cách vẫn thường sống năm 2019 và những năm
trước đó.
Từ
ngày Covid-19 phát tác,
người
sợ người, sợ nhau thật tình!
Tình
yêu trai gái tưởng là khó khăn nào cũng sẽ vượt qua. Thật vậy!
Nhưng
không – một chữ không thật tình to tướng – chỉ mới đây thôi,
ngay
cả trong tình yêu, người vẫn sợ người!
Ai
biết đâu hắn – thiếu gia – nhưng đã dính SARS-CoV-2!
Cho
nên ho như người ho lao!
Thôi!
Xin chào!
Ai
biết đâu cô gái tuổi 18 xinh đẹp như siêu mẫu dáng cao cao!
Đôi
môi đỏ tươi nhìn ngon như trái táo,
Nhưng
thân nhiệt hai tuần rồi liên tục đo cao,
Cô
mất khẩu vị! Cũng bởi vi khuẩn SARS-CoV-2!
Bởi
người sợ người,
người
không (được phép) hoặc muốn đi ra ngoài,
người
không (được phép) hoặc muốn đi học,
người
không (được phép) hoặc muốn đi làm,
người
không (được phép) hoặc muốn đi chợ,
người
không (được phép) hoặc muốn đi ăn Phở uống càfe.
Cứ
như người và người giờ này đang sống ở thế giới Black Hole,
một
nơi hiện tượng vật lý (có lẽ) hoàn toàn ngược lại với đời sống vật lý ở Trái Đất.
Giờ
này nếu (lỡ) gặp nhau ngoài phố,
Người
khó nhận người, bởi ai cũng phải đeo khẩu trang mầu xanh xanh nước biển!
Cứ
y như trái đất giờ này hóa ra phòng mổ!
Giờ
này nếu (lỡ) nhận được quả bom tin: “Covid-19 đã ghé vào phố…,”
những
phố chung quanh gần xa, hoặc thủ đô, hoặc thành phố lớn,
tự
dưng vắng tanh như làng quê họp chợ phiên vào lúc chạng vạng tối.
Người
và người rút hết!
Thôi!
Ở yên trong nhà cho chắc ăn!
Ở
yên một chỗ khi đất nước cần!
Cũng
bởi ngán!
Giờ
này người và người chỉ muốn dọn dẹp, ôm hành lý, quay về lại năm 2019,
hoặc
nhảy thẳng tới cuối năm 2021, năm 2022.
Trước
khi ngồi lên yên xe đạp, đạp quay về lại phố nhỏ, hoặc đạp thẳng tới tương lai
người
và người giơ tay lên, bôi bôi, xóa xóa 4 con số 2, 0, 2, 0.
Hai
con số 20 ơi, xin chào mi!
Nếu
không có thuốc chủng ngừa,
(vaccine,
một sự thật, khá phũ phàng!)
người
và người sẽ tiếp tục trốn trong nhà bởi sợ.
Trốn
trong nhà, bởi tự nguyện (giãn cách) hoặc bởi bị bắt buộc,
người
và người lại có dịp nhớ người và yêu người nhiều hơn!
Cũng
là một cảm nghiệm mặc dù một cảm nghiệm mỏi mệt!
Từ
ngày SARS-CoV-2 ghé vào phá nát đời sống thường nhật,
người
và người đêm đêm vẫn ngẩng mặt nhìn trời, và gọi.
Riêng
người bắt nguồn từ phố nhỏ Nazareth sẽ gọi,
“Xin
Chúa thương xót chúng con!”
Vùng
đất bắt nguồn từ Phú Thọ thì khác, người ta gọi to,
“Bố
ơi! Về cứu!”
Hy
vọng một ngày thật gần,
khi
đó cả thế giới đều được chích thuốc chủng,
bởi
Trời cao nghiêng tai lắng nghe, và Bố đã quay về!
người
và người rộn ràng bước ra đường,
gặp
lại nhau, tay bắt mặt mừng.
Khi
đó, người người cùng hát vang lời ca,
"Bài
bình ca người thôi, không còn sợ người!"
Comments
Post a Comment