Máu Quỷ Luân Lưu



Tám giờ sáng một ngày thứ Bẩy bình thường của bình thường nhân gian. Trời mưa Xuân như đã từng mưa hằng triệu triệu năm nay. Trận mưa nứt mầm hạt cỏ đổi mầu nâu sa mạc sang mầu xanh trải dài bát ngát của Sáng Thế Ký. Trận mưa Thủy Tinh dâng cao đòi công chúa Mỵ Nương. Trận mưa bốn mươi đêm ngày tẩy rửa rác rưởi (của một thời tay búa tay kềm xây tháp tên gọi Babel). Trận mưa xanh xanh lá, trần gian ngưng héo vàng, bừng lên sức sống tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu.

Trời mưa đẹp rộn ràng như thế, nhưng tiếc quá, trong căn phòng mộ huyệt ngột ngạt của khu chung cư tối ám như nghĩa trang hoang phế cả trăm năm rồi, hai bóng ngồi đối diện bên bàn ăn; hai bóng đổ dài loang lổ hình ma nhợt nhạt rớt xuống trải dài sàn nhà thảm nâu cũ xỉn. Mặt bàn gỗ nâu tanh hôi mùi gỗ áo quan mục nát nhòe nhoẹt chung trà loãng thếch màu vàng đục và ly càfe đen đặc. Hai khuôn mặt cùng một nét, mắt mở to tròn, đen đậm tô than; mặt trứng gà, thon gọn; hàm răng đều tăm tắp như người mẫu. Hai khuôn mặt nếu cười, nhìn rạng rỡ, tươi, bừng lên sức sống. Hai bóng im im, cử điệu lạ lùng, nhìn mà như không nhìn, ngồi chung một bàn mà như xa xôi cách xa ngàn vạn thế kỷ. Hai bóng cô độc như đang đợi chờ giây phút bật tung cửa mả về lại cõi trần ăn đồ cúng trăm ngày. Hai bóng tựa như hồn ma trèo rào trốn lên nhân thế, nhưng chưa tới giờ linh, hồn chưa nhập!

Trời mây xám nhuộm thêm âm u cõi trời u uẩn hai bóng ma. Bên ngoài khung cửa sổ, mưa tháng Tư tưới đẫm ướt đất cỏ khu phố; mưa lay động rác rưởi phủ che đường nhựa chạy băng ngang ngay giữa trái tim khu chung cư; mưa dịu mát bôi xóa từng vòng xoáy tròn tàn nhang trắng đục miếu cô hồn. Bên trong khung cửa sổ, đèn trần nhà đong đưa kẽo kẹt chiếu đùng đục tạo thêm sâu chiều sâu thăm thẳm hai khuôn mặt, mặt ma mẹ khắc khổ, mặt ma con tối xám.

Bức tranh mùa Xuân rực rỡ mà sao ai đó (?) qụẹt cọ vẽ lên mầu sơn xám đen miếu âm hồn!!!

Đồng hồ trên tường gõ nhịp, điểm mười hai tiếng.

Cả hai bóng ma nhìn lên tường. Giờ này giờ linh! Đôi mắt trắng đùng đục chớp chớp, mở to đôi mắt…

Cả hai lay động, tay dài xương xẩu vươn tới mặt gỗ hòm mầu vàng tâm. Người uống trà lạnh tanh cúng miếu cô hồn, người uống càfe sữa đặc múc lên từ mộ huyệt.

Câu chuyện nhân thế bắt đầu quay những vòng quay của thước phim đầu tiên cận cảnh mẹ làm hãng Sony hàn chì board điện tử chằng chịt màng nhền nhện, khói chì bay ngập hai lỗ mũi. Ma con gái e dè nhìn những đốm tàn nhang trên khuôn mặt ma đối diện,
— Mẹ! Mẹ phải cẩn thận! Khói chì bay vào phổi, độc lắm!

Bà Hằng bật tung ánh mắt, chớp chớp mắt, giọng lạnh tanh,
— Thì chết là cùng chứ gì!!! Ai mà chẳng phải chết. Chết sớm chết muộn cũng đều là chết.

Hoàng khựng lại một giây, da mặt biến dạng như nổi cục u sần sùi hồn ma bệnh hủi. Nhưng thật nhanh, cô gái lấy lại thế chủ động, giọng làm vẻ tự nhiên, sôi nổi, cố gắng lôi kéo người đối diện vào câu chuyện,
— Tuần vừa rồi, tụi con dính tuần họp, họp liên mien! Mẹ biết không, tụi con sáng họp, chiều họp, cuối tuần lại họp. Họp nhiều đến nỗi giống như mẹ hay nói, con ngủ từ trong ruột ngủ ra...

Hoàng cười (nhưng mắt rõ ràng không cười),
— Mắt con mở thao láo, tai vểnh cao nghe ngóng, nhưng hồn và xác ngớ ngẩn như người bệnh tâm thần…

Bà Hằng liếc nhìn bụng nây nẩy của con gái,
— Coi chừng viết lộn toa thuốc...

Người đàn bà cổ gầy nhăn nheo, nhô xương, dài ngoằng, cay đắng,
— ...Rước họa vào thân...!

Bà ngửa mặt, mở miệng than, âm thổ hồn ma chôn sâu huyệt mộ ngàn năm không siêu thoát,
— Họ nhà Đào, thật đúng là Trời bắt tội…

Đang ngủ gật, nghe nhắc tới tên, Trời ắt xì, mở mắt thao láo nhìn chung quanh. Nhìn xuống cõi trần, Trời tiếp tục cúi xuống, cầm từng sô nước đổ tung tóe, tưới ướt cõi trần. Nhìn nước trắng rơi chạm sân gạch vỡ tung từng viên kim cương nhảy múa, Trời nhoẻn miệng cười. Trời đăm chiêu cúi nhìn màu vàng nhạt chung trà, nhìn màu đen đặc của ly càfe, rồi lại nhìn những hạt mưa trắng xóa bay xiên xiên bên khung cửa. Cuối cùng Trời nhìn bà Hằng,
— Gần một tuần rồi, cái xe thổ tả tự nhiên trở chứng. Sáng, đề máy, máy nổ khục khặc như người ho lao. Thợ nói xe chảy nhớt. Xe giờ nằm ụ một đống trong tiệm chờ sửa. Vậy là què!!!...

Bà Hằng chép miệng,
— Cậy cục vất vả một hồi mới đặt được chân lên sàn nhà hãng điện tử Sony...

Bà Hằng lại than, than như Bà Cố, Bà Cụ, và Bà Ngoại đã từng than suốt hơn trăm năm nay,
— Không có Dì Nga tay trong dẫn vào, đố mà bước chân được tới sân hãng. Bây giờ chỉ vì cái xe thổ tả chảy nhớt mà lại mất việc. Không đi làm, ngồi nhà vêu mỏ quạ! Cám lợn cũng không có mà ăn!

Bà cay đắng,
— Hên là còn có chị có em. Gần một tuần rồi, sáng Dì Nga đón đi, chiều chở về…

Đoạn phim đen trắng tiếp tục chớp giật những tia sáng; tiếng sè sè máy quay phim, khói thuốc lá loãng tan lộ ra một khoảng âm thanh của bà Hằng,
— Dì Nga nói con mới mua nhà?

Hoàng sốt sắng gật đầu,
— Vâng, nhà ở ngoại ô, năm phòng ... Đám cưới xong, tụi con...hai đứa dọn về nhà mới…

Bà Hằng đưa chung trà lên miệng, uống một ngụm,
— Bên Mỹ đời sống cá nhân. Mẹ già, thiên hạ chở thẳng vào viện dưỡng lão! Con lập gia đình, mẹ bỏ căn chung cư này, dọn về ở chung với Dì Nga. Khỏi phiền hà ai…

Hoàng nhìn chú chim non rũ cánh đứng bơ vơ trên cành cây phong, nói ngay,
— Mẹ! Con muốn mẹ ở với con. Căn phòng lớn nhất, con đã viết tên mẹ, khắc ngay trên cửa...

Bà Hằng cười nhếch mép,
— Chị hỏi tôi bao giờ mà dám khắc tên tôi ở căn nhà của chị?

Bà Hằng nhớt xanh tanh lờm lợm tứa ra hai bên mép,
— Chị về lấy búa lấy kềm đục bỏ tên tôi đi!

Hoàng bậm cặp môi tím thâm đen. Như người bị rắn hổ mổ ngay bắp chân, Hoàng mắt nổ tung đom đóm. Cô cúi nhìn nền đất chuyển động chòng chành như khoang thuyền gỗ trên mặt sóng, hơi thở thanh xuân sao đặc sền sệt cháo lú cúng cô hồn.

Khúc phim nhân thế đứt ngang. Màn ảnh trắng lốp. Tiếng máy quay xè xè. Đầu đỏ thuốc lá chập chờn ma chơi đom đóm. Khói thuốc tan loãng sương mờ cõi âm. Máy quay xoay tiếp những vòng quay không những thước phim... Trần gian tự nhiên lắng đọng như thuả hồng hoang nhân thế chưa một bóng người.

Cúi xuống loay hoay ráp nối cuộn phim nhân gian, Ông Trời đăm chiêu nhớ lại giây phút trong Vườn Địa Đàng, Ngài bất chợt khám phá ra đàn ông ở một mình thì không tốt. Ông Trời quyết định can thiệp! Ngài giơ ngón tay trỏ chạm nhẹ vào trái tim người mẹ. Mấy phút trôi qua, bà Hằng chợt mở mắt nhìn con, những thớ thịt căng phồng dịu xuống. Khuôn mặt trầm tư xa vắng, bà mẹ tự nhiên mở miệng, kể chuyện thời xưa.
— Ông bà mình vẫn cứ nói “Một mẹ nuôi được mười con, nhưng mười con không nuôi nổi một mẹ”. (Chép miệng! Tiếng chép miệng nghe rõ mồn một, như tiếng thạch sùng chép miệng giữa đêm khuya).

Thì nói đâu xa xôi, đấy, Cụ Bà đấy, rứt ruột đẻ ra ba người con, Bà Ngoại là chị Cả, ở nhà vớt bèo nấu cám. Nhưng Cụ Bà góp vàng gửi Cậu Hai du học Pháp, Cậu Út đại học Mỹ. Cậu Hai lấy gái Hà Nội, phố hàng Đào, đám cưới nhất tổng.

Trước ngày rước dâu, làng xóm xôn xao bởi có người nhìn thấy rùa vàng to bằng cái phản bơi lội trên dòng sông Cái ngay khúc uốn cong mang hình rồng vàng. Làng này thầy địa lý đi qua, nhìn địa thế làng nằm cạnh con sông, buông miệng nói lạnh tanh,

— Làng uốn cong theo con nước mang hình rồng vàng, đúng ra đất này linh địa. Nếu có thêm rùa vàng, đất này nhị linh. Nhưng thế đất long đầu thực long vỹ, máu quỷ luân lưu từ đời cha sang đời con... Đáng tiếc! Thật đáng tiếc

(Thở dài) Đám cưới Cậu Út một năm sau, giàu con út, khó con út, Cụ Bà bán vàng và luôn cả mấy mẫu đất thượng đẳng điền. Đám cưới Cậu Út chẳng thua kém mặc dù rùa vàng không hiện lên. Mợ Út con quan Huyện, ăn trắng mặt trơn, đôi đũa đầu to đầu nhỏ cũng chả biết. Hôm rước dâu, Mợ kiềng chật cổ, vàng đỏ cổ tay.

Còn Bà Ngoại, trưởng nữ, nhưng đám cưới sơ sài bày mấy mâm thịt trâu luộc rối, trắng như mắt ma, bởi Cụ Bà nói,
— Vậy là tươm tất lắm rồi, con gái là con người ta. Bày vẽ làm chi cho nó tốn kém!

(Chép miệng) Biến cố 54 đổ chụp xuống. Cả nhà bỏ của chạy xuống tàu di cư. Thế là trắng tay. Nhưng người đàn bà quậy nước lã ra hồ không chịu thua số mệnh. Cụ Bà sáng sớm tinh mơ bới tóc củ hành, sắn cao tay áo cuốc đất trồng khoai, chai sần hai tay. Sáng sáng Cụ Bà gồng gánh hai vai mang khoai ra chợ ngồi bán. Được mấy năm Cụ Bà quay lại nghề cũ. Buôn bán vải, nhà phất lên như cờ. Vàng chôn trong nhà lại phần chìm phần nổi. Tiền đếm mỏi cả tay. Có tiền có vàng, Cụ gọi người tới xây thêm mấy kho vải, toàn lụa quý Tô Châu, loại Bao Tự nghe tiếng lụa xé mới chịu nhoẻn miệng cười. Căn biệt thự khang trang cao nhất khu phố sáng chiều người ăn kẻ ở tấp nập cứ như dinh quan tây thuộc địa. Thoạt tiên, khi Cụ Bà chưa bán biệt thự và kho vải, mợ Hai mợ Út thay phiên nhau ghé vào,
— Con chào U! Vợ chồng con mời Thầy U về nhà con ăn cơm tối nay ạ. Vâng, tối mai cũng được. Dạ, con vâng lời U, dạ, dạ, cuối tuần…

Mợ Út khéo miệng,
— Con nói U đừng mắng mỏ con tội nghiệp… U nhìn đến là hay, tóc đen lay láy. Cơ nghiệp đồ sộ nhà ta đúng là một tay U dựng nên.

Nhưng vạ Trời đổ xuống! Chiều hôm đó, đang ngồi đếm tiền, Cụ Bà tự nhiên té lăn quay, lưỡi cứng đơ ngọng nghịu. Người độc miệng nói Cụ bị rắn cạp nong nấp trong kho vải mổ ngay cổ tay...

Nhờ hồng phúc tổ tiên, Cụ Bà, lưỡi đang cứng như cây thước, sau mấy thang thuốc, mềm ra. Thêm mấy thang thuốc, Cụ Bà ngồi bật dậy!

Hồi phục, Cụ Bà ngồi ngay giữa chánh điện xin sư trụ trì xuống tóc, quy y cửa chùa một tháng. Tóc cước mới nhu nhu được nửa phân, Cụ Bà quyết định bán biệt thự và kho vải, tiền chia đều cho hai cậu con trai. Riêng cô con gái trưởng, Cụ Bà lắc đầu quầy quậy,
— Rỗi hơi! Đã nói là không sai nhời, con gái là con người ta...

Nhà bán rồi, kho vải chất cao tới trần nhà bán rồi, Cụ Bà đề nghị,
— Thôi, bây giờ U chỉ còn tụi con. Tối mai họp đại gia đình.

Đúng bẩy giờ tối, Cụ Bà khai mạc,
— Sáu mươi mấy năm nay, U lớn lên bên sông Cái, Thầy con thông suốt chữ nho, mang tiếng thầy đồ, nhưng đồng hào đồng kẽm không đủ bỏ ruột tượng. Hên là nhà U có ruộng thượng đẳng điền, U lại còn có nghề riêng buôn bán tơ lụa, ghe thuyền tấp nập ghé vào bến. Bởi thế, mới ra cơ nghiệp. Nhưng bây giờ tuổi già bóng xế, thôi, trẻ cậy cha, già cậy con.

Cậu Út thẳng thừng, nói ngay,
— Nhà con chật hẹp lắm! Các cháu còn nhỏ.

Cậu Hai khôn hơn, dè dặt mở miệng,
— Vợ chồng con hiếm muộn, nhà cửa đơn chiếc.

Cô gái Cả năn nỉ,
— Con rước Thầy U về ở với con và hai cháu.

Cụ Bà cau mày, mắng ngay mặt,
— Chuyện phường chèo! Ở với con gái, thiên hạ người ta nhổ vào mặt, nói Thầy U hữu nữ vô nam cho nên rúc đầu vào nhà con gái!

Cụ Ông ngồi đó, không nói một lời, thở dài!

Ở với vợ chồng cậu Hai, mắt Cụ Ông màng kéo dày đặc, mù luôn! Thầy thuốc nói tại khí uất bốc lên đốt cháy hai con ngươi! Cụ Bà té ngã bất tỉnh hai lần, sáng, tối trong cùng một ngày, lần nào miệng cũng trào máu đỏ lòm! Đúng một tuần sau ngày dọn vô nhà Cậu Hai, trong khi Cụ Ông đang sờ soạng tường gạch lần bước đi, Cụ Bà ngã vật xuống sàn nhà, mắt mở trừng trừng! Cậu Hai cậu Út thay phiên vuốt, nhưng Cụ Bà vẫn mở căng đôi mắt trắng toát ngoằn ngoèo đường gân máu đỏ tươi! Mợ Hai ghé vào, xác chết hộc ra từng ngụm máu. Bà Ngoại, chị Cả lấy dao cắt đầu ngón tay nhỏ máu vào miệng Cụ Bà, quỳ bên xác năn nỉ,
— Con xin U! U nhắm mắt lại đi... U đi, phù hộ cho con cháu!

(Xin xem tiếp trong tập truyện Ông Giáo Bán Mắm sắp xuất bản trong năm 2021).




Nguyễn Trung Tây

Comments