Đám Tang Hồn Ma



Từ Trung Tâm Y Tế về tới nhà, Tâm mệt mỏi, bụng ê ẩm nhói đau. Mất máu nhưng nhờ vô nước biển, cộng thêm tuổi ba mươi tràn đầy sinh lực, Tâm chỉ nằm dưỡng bệnh mấy ngày, rồi đi làm lại, bình thường. Chiều, Tâm vẫn đi học. Hơn tháng nữa, lớp Toán Điện chương trình Master sẽ chấm dứt. Ngày từng ngày trôi qua. Đã gần một tháng rồi

Tối hôm đó, Chúa Nhật, hài nhi hiện ra. Đứa bé khóc. Tiếng khóc đói sữa trẻ sơ sinh bật sáng đêm đen. Tiếng khóc nỉ non gọi mẹ xé rách toang bóng tối dầy đặc đêm tối tháng Mười Một. Tiếng khóc vang vọng xô đẩy vành tai, xoáy tròn đâm thốc màng nhĩ. Tâm ngồi bật dậy, người đẫm mồ hôi, hốt hoảng nhìn quanh!

Đầu giường, khuôn mặt đứa bé nhập nhòe lúc sáng lúc mờ. Nàng ngại ngùng bước tới. Nàng cầm bình sữa nóng ngập ngừng trao đứa nhỏ. Đứa bé cầm lấy, ngơ ngác nhìn, ném thẳng bình sữa vào mặt nàng. Tâm nghiêng mình né. Bình sữa xoáy tròn không trung, đập mạnh bức tường, vụn tan từng mảnh thủy tinh nho nhỏ sắc sắc nhọn. Sữa trắng đổ mồ hôi loang lổ lăn dài những dòng máu đỏ. Máu đỏ tươi chảy xuống ngập tràn màu thảm xanh rêu. Máu đỏ đậm thè lưỡi liếm mép vải trải giường trắng toát. Máu đỏ đặc dâng cao, dâng cao, dâng cao ngất! Tâm nằm trên giường ngập biển máu. Máu đỏ ối ngập miệng. Tâm hét lên!

Nàng choàng dậy, mồ hôi ướt đẫm, bụng dưới đau nhoi nhói. Tâm mất ngủ, nàng trằn trọc cả đêm.

Sáng, 9 giờ, Tâm bước vô văn phòng sau một đêm chập chờn ác mộng. Nhưng nàng vẫn dí dỏm trả lời điện thoại, vẫn sắc giọng đưa ra những nhận xét trong buổi họp đầu tuần. Nhưng, tới giờ ăn trưa, nàng kiếu, nói no, không đi ăn với đồng nghiệp. Chui ra xe, nàng ngủ một giấc. Tỉnh dậy, Tâm khỏe hơn. Trước khi bước ra khỏi xe, nàng soi gương; nàng lấy giấy napkin lau khô hai dòng nước chảy dài bên khóe miệng; nàng tô lại đôi môi nhợt nhạt màu son; nàng xoa phấn hồng chung quanh quầng mắt thâm đen. Nhìn lại khuôn mặt lần nữa, nàng yên tâm bước vào văn phòng. Chiều, 6 giờ, Tâm về tới nhà, mệt nhoài, nhưng vẫn lái xe tới trường. Lớp học khá dài với mạch điện chằng chịt rối tung. Tối, 10 giờ, Tâm về tới nhà, ăn tô mì cay Nongshim. Ăn xong, không đánh răng, không xúc miệng, không bôi kem dưỡng da, nàng ngã người xuống mặt giường, chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ cọ xát thớ thịt cần cổ, mở rộng đôi môi, đóng chặt mi mắt. Nàng nghe tiếng ngáy ròn tan, tiếng thở ồ ề nặng nề nơi cuống họng.

Tối hôm sau, tối thứ Ba, ác mộng lại đến. Đứa bé lần này ngồi khóc ở đầu giường lâu hơn, hình như bé trai. Đứa nhỏ đứng dậy lần bước về phía nàng. Từng bước, từng bước đứa nhỏ bám mép giường lẫm chẫm đi tới, cánh tay ngắn ngủi mập mạp no căng sữa đập vào đùi, miệng cười toe toét thích thú. Bất ngờ đứa bé nhảy tới, phóng thẳng vào bụng Tâm.

Tâm hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn xung quanh! Lưỡi nàng khô ran, cổ đắng nghét. Bóng đêm bao phủ căn phòng. Nàng sờ soạng tìm kiếm ngọn đèn ngủ. Nàng nặng nhọc lê gót tới nhà bếp. Mở tủ lạnh tìm chai nước, ngồi xuống bàn ăn, nhìn về phía đầu giường, Tâm nhớ lại từng chi tiết cơn ác mộng. Nàng nhìn ra ngoài, trời tối đen, đêm đen dầy đặc, đêm đen mịt mờ, đêm đen ma quái, đêm đen đe dọa. Bỏ ly nước trên bàn, nàng chui vào mền. Thò tay ra vặn tắt ngọn đèn, nàng đếm từ một. Giấc ngủ nặng nề kéo đến.

Tối hôm sau, tối thứ Tư, Tâm nhận ra hình dạng hài nhi, bé trai, mái tóc cắt ngắn sát gáy, mặt xương xương, mắt một mí, miệng cười móm xọm ngước nhìn Tâm u ơ hóng chuyện.

Tâm mở mắt ra. Mặt cô đẫm nước mắt! Tâm khóc trong cơn mơ...

Cứ thế, liên tục mấy ngày liền, đêm đen nặng nề bao phủ với hài nhi hiện ra đều đặn trong giấc ngủ.

Chiều thứ Sáu từ văn phòng Tâm lái xe về thẳng nhà chị gái. Nhìn Tâm, Hoa nhíu mày quan sát,

— Mày! Sao mày xanh lét như người m
ới 
sẩy thai vậy?

Tâm buông mình rớt xuống ghế, thở dài sườn sượt kể chuyện tuần lễ vừa rồi. Tâm nói ch
ưa
 xong, Hoa đã mở miệng cự nự em gái,

— Mày thấy chưa… Tao đã m
ỏi miệng 
nói với mày bao nhiêu lần rồi! Thằng Nhiên là cái thằng ti hí mắt lươn! Cái miệng nó móm xọm như bà già rụng răng! Hạng người đó, sao mà tin cho được...

Hai chị em thông thường khắc khẩu, nhưng hôm nay, Tâm kiên nhẫn chịu đựng, không nói chi. Nhìn Tâm cúi mặt yên lặng, Hoa dịu giọng,

— Bây giờ mày tính sao?

Tâm chép miệng, thở dài, lúng túng nói,

— Chị! Thật t
ì
nh… Em! Em cũng không biết tính sao nữa...

Hoa dừng lại một phút, suy nghĩ. Vỗ vai Tâm, Hoa giọng thì thào nhưng đầy hứng khởi,

— Chị nghĩ ra rồi! Ngày mai… ngày mai hai chị em mình lên chùa…

Tâm cau mày, ngắt ngang,

— Bà thần! Lại lên chùa! Lên chùa để làm gì?

Hoa mắng em,

— Còn để làm gì? Thế mà cũng hỏi. Lên chùa xin mấy Thầy làm lễ cầu siêu cho nó chứ còn để làm gì… Dám nó chết giờ trùng, giờ hóa hồn ma đi theo phá mày rồi đó… Mày thấy chưa? Mấy đêm rồi, nó hiện ra…

Tâm nhăn mặt,

— Chị! Thật là vớ vẩn. Thời buổi này mà còn tin chuyện tào lao, nhảm nhí…

Hoa cự nự,

— Mày báng bổ thần thánh! Có bữa ông bà vật cho mày đáng đời...

Tâm cúi mặt nhìn xuống đất. Hoa nhìn ra khung cửa. Bên ngoài màn đêm buông mình chập chờn bao phủ không gian. Cột điện gỗ đứng khẳng khiu trơ trọi bên vệ đường hiu hắt buông tỏa ánh điện vàng vọt bệnh hoạn. Bên ngoài phòng khách, bà Thế đang ngồi coi phim Hàn Quốc, giọng nữ chuyển âm bộ phim bỗng dưng hét to như ma đuổi. Bên trong căn phòng, bóng tối tiếp tục bao phủ. Nhìn Tâm nhấp nhổm đứng dậy, Hoa thở dài,

— Thôi! Ở lại đây đi… Tối nay ngủ với chị.



oOo

Nửa đêm về sáng, Hoa lay gọi Tâm,

— Tâm! Tâm!

Vẫn như tuần trước, đứa bé hiện ra, vẫn ngồi ở đầu giường khóc tỉ tê, vẫn với tiếng khóc con nít khát sữa, đứa nhỏ má đỏ au, nhạt nhòe nước mắt nước mũi. Nhận ra Tâm, đứa con trai giơ hai tay ra. Tâm cúi xuống, bế đứa nhỏ vào lòng. Thằng nhỏ dựa đầu vào vai Tâm tiếp tục khóc. Tâm bế con đi tới đi lui, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng đứa bé. Tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần. Cúi xuống nhìn, nàng nhận ra mình ôm gọn trong lòng bộ xương rữa thịt. Mùi thối xông thẳng vào mũi. Tâm nghẹt thở. Nàng hét lên…

Hoa hốt hoảng,

— Tâm! Tâm! Mày làm sao vậy?

Tâm mở mắt ra, ngồi bật dậy. Cổ họng khô ran. Lưỡi đắng nghét. Tâm lắc lắc đầu, bước xuống giường, lần bước đi xuống nhà bếp. Tâm nhìn qua khung cửa. Bên ngoài trời tối đen. Gió thổi khua động tàn lá cây bên khung cửa nghe xào xạc rờn rợn. Tâm nhớ lại khuôn mặt đứa bé trong giấc mơ. Tâm biết đó chính là khuôn mặt của Nhiên, bạn trai cũ…

(Xin xem tiếp trong tập truyện ÔNG GIÁO BÁN MẮM sắp xuất bản trong năm 2021).



□ Nguyễn Trung Tây

Comments

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. not many people, not many faces but so many feelings.
    this writing seems to condemn the wordless world.

    ReplyDelete
  3. Hành Khất! It is lovely to learn that you have set foot into my Quán Nước Đầu Làng NTT. Above all, you left remarkable insight on the wall of the hut. Appreciate both!

    ReplyDelete

Post a Comment