Xóm Nghĩa Trang
Trời đêm Ba Mươi, tối khuya nhọ nhem không rõ mặt người và cả mặt ma. Xóm Nghĩa Trang chập chờn đốm sáng lơ lửng không trung tựa hồn ma ăn mày lang thang đầu đường xó chợ kiếm tìm bữa cúng. Một tuần rồi gió bấc cuối năm đêm đêm rủ nhau kéo tới thổi buốt thịt da cư dân nghĩa trang. Gió rít qua khe cửa nghe tựa tiếng mèo đực hưng phấn đè bẹp. Gió rú mời gọi chó hoang vươn cổ hú gọi đêm trăng dĩ vãng. Chuột cống ghẻ hòm chân thọt, bọ cạp hai đuôi cong cong, rắn hổ mắt chột đồng loạt rủ nhau chui ra khỏi hang động; cả ba xếp hàng nhảy múa, ngẩng mặt nhìn trời tối đen nguyền rủa gió bấc! Đêm về tô đậm hàng cây cau ngọn vươn cao ngất lòa xòa sợi tóc rối loạn tâm thần… Tóc rối xoắn tít chải gỡ không ra. Tiếng cười điên loạn! Tiếng hú lanh lảnh! Tiếng khóc đứt nghẹn! Tiếng xe tăng T54! Gió bấc cuối năm dạo hết một vòng, tưởng đã bỏ đi; nhưng không, gió quay lại chu miệng thổi tung bần bật hàng cau. Gió bấc thổi lay nhẹ bước chân giao liên; mìn claymore nổ tung, xương cốt và hàm răng thôn nữ bị bi sắt đập nứt nẻ, vỡ vụn, hóa cát! Cát lăn lăn cuộn tròn, bay vút lên cao, hăm hở lao xuống, bôi trắng! Hết gió bấc lại mưa rào. Mưa, hạt to trái ớt đỏ cắm thẳng tựa viên đạn đồng M16, đập vỡ tung mái ngói.
Gió bấc, mưa rào, thay nhau, hợp quần đe dọa cư dân Xóm Nghĩa Trang nằm giữa lòng phố, cách Cổ Thành Quảng Trị mười cây số.
Năm 72 trận chiến nổ tung, khói đạn mù trời. Bên kia xe tăng T54, súng AK Tiệp Khắc, dao găm. Bên này phi cơ B-52, súng tiểu liên M16, lựu đạn. Hai bên lạnh lùng dàn trận. Cả hai mắt trợn, kìm nén tiếng thở nhìn nhau đợi chờ. Cờ phất xuống, tiếng hô xung phong, xe tăng hộc tới nổ tung dây xích, ngớ ngẩn chòi chòi bánh sắt. Súng AK giơ lên, súng M16 nhắm tới, cả hai nổ ròn, đạn bay đục thủng nón cối và mũ sắt. Máu từ vầng trán thông minh giữa hai chân mày rậm đen hình lưỡi kiếm bắn lên tỏa rộng như pháo hoa ngày hội. Dao găm đâm sát cận chiến. Mũi khế xoay xoay! Trái tim hai mươi dư thừa máu đỏ mở banh hoen hoét đập phập phồng. Đôi mắt căng cứng mở to, tay rút chốt lựu đạn, thẩy vào lô cốt...
Tàn cuộc chiến, người ta khiêng xác giao liên, bộ đội, cộng hòa, mang đi chôn ở Xóm Nghĩa Trang. Xóm hoang vắng gần hai trăm năm rồi, từ thời lủng lỗ thành quách lính triều buông giáo đầu hàng. Kéo dài thêm mấy triều đại bắc nam, Xóm Nghĩa Trang vẫn nằm đó, hoang phế rêu xanh, màng nhện bám phủ.
Trời tối đậm đen Xóm Nghĩa Trang, nhưng cô Ba Thôn tay xóc xóc mái tóc bóng sợi mềm đen, miệng ngậm kẹp ba lá, xăm xăm bước. Gót chân con gái nhỏ thó trắng hồng hồng, khăn rằn ri giao liên quấn quanh cổ bay phất phới trong làn gió bấc lạnh căm căm. Cô Ba Thôn đi mà như lướt chạy, thoáng nhìn tưởng ma. Cô nhìn về phía Cổ Thành bơ vơ những mảng tường thành chạy dài, xếp gò chất đống ngổn ngang. Đêm đêm cô Ba mang lẳng cơm tới cho người tình. Cơm này em nấu bằng gạo tám thơm, cá cơm kho cứng, lửa than riu riu uốn cong thân cá khoe mầu vàng. Em đói khát ăn mắm ăn muối mặc lòng, nhưng tình lang ơi, anh không thể trống vắng hạt cơm trong dạ! Chân bước tới, cô hát nho nhỏ trong đầu lời ca, “Anh đi chiến dịch xa vời, nòng súng nhân đạo cứu người lầm than”. Cô lầm than, cô bước chân xăm xăm xuyên ngang thân cây, vun vút xé rách màn đêm gõ cửa từng căn nhà,
— Dậy, dậy đi…
Xóm Nghĩa Trang, tiếng càu nhàu gắt gỏng đồng loạt nổi lên rào rào tựa tiếng ruồi trâu tới mùa nhân giống, từng đàn rồi từng đàn đông như muỗi từ những hố phân tanh hôi ào ào lao tới bu đen xóm; ruồi trâu, cánh liền cánh, vòi sắc như kim đâm sâu, đâm chặt, đâm kín hóa ra cuồng phong bão tố đổi mầu ruộng mạ đang xanh xanh mầu lúa non,
— Về mà lấy chồng đi cô Ba ơi, khổ quá! Bà nội này chỉ có lấy chồng, thằng chồng gãi gãi, may ra mới hết ngứa...
— Mần chi mà ồn ào như họp tổ dân phổ không bằng bà nội! Hết thời bao cấp rồi má ơi…
Mặc cho bên trong xôn xao lời nói xách mé, cô Ba Thôn cương quyết đi tới dộng cửa từng căn nhà,
— Nè, nè! Gõ cửa mà không ngồi dậy, tui cầm đá cục ném vỡ kiếng cho coi!
Tiếng cự nự vọng ra thông thốc một góc Xóm,
— Bà thần ơi! Tui gọi bà là má…
Quầng lên đảo xuống mười mấy vòng như vậy, cô Ba Thôn lôi đủ ra khu nhà làng Xóm Nghĩa Trang gần trăm mạng. Cô Ba lẩm bẩm, tay vuốt vuốt tóc,
— Cái xóm chi mà lì như quỷ sứ!
Cô Ba Thôn vuốt vuốt bộ ngực cao cao, đợi chờ huyết áp chầm chậm hạ xuống, tiếng thở thôi gấp gáp. Nhìn mọi người xếp hàng ngồi ngay ngắn tựa lính chính quy chuẩn bị xung phong, cô Ba Thôn vuốt lại tà áo bà ba trắng toát. Dù sao cũng là đầu tàu, đại diện nhà nước. Cô Ba Thôn nhìn ghế chủ tọa trống vắng. Cô đằng hằng, ngồi xuống, cất tiếng, giọng oang oang dội vang như tiếng loa phường trên cột điện,
— Ta nói trời cũng đã khuya, nhưng tui vẫn phải cất công đi tới từng nhà, mời mọi người đi họp…
Bên dưới cư dân Xóm Nghĩa Trang xếp lớp cá mòi mở miệng ngão ngão tựa cá đang mạnh sân sẩn gặp luồng nước độc, chết hết, chết tanh banh, chết nổi lềnh bềnh bốc mùi y như xác giao liên, xác bộ đội, xác cộng hòa xếp lớp chất chồng Cổ Thành ngày nào. Tiếng ruồi trâu cự nự, chửi thề, nối tiếp theo sau tiếng ngáp dài,
— Thôi má ơi! Dài dòng văn tự quá, muốn nói gì thì cứ nói đại đi. Đói quá!… Con bà nó! Cả tháng trời chẳng có ai cúng thí cho đĩa xôi. Đói xanh máu mặt! Biết thế kiếp trước xin Diêm Vương đầu thai vào làm người Mỹ. Mỹ đen Mỹ đỏ, Mỹ chi cũng được!
Đêm cuối năm thanh vắng với gió bấc hú gào, tóc rối tâm thần hàng cây cau ồn ào tiếng hô xung phong tiến chiếm, nhưng vẫn không cản ngăn được lời càm ràm ruồi trâu chạy lọt, đâm thủng lỗ chỗ thân xác thôn nữ giao liên. Cô Ba Thôn cộ mắt nhìn tuồng như Trương Phi trên cầu Trường Bản trợn mắt thách thức Tào Tháo,
— Hả, chú Tư Chồn! Chú ăn nói cho cẩn thận! Chú tưởng chú ngon lắm sao? Nè, tui nói cho mà biết…
Thấy tình hình có mòi căng thẳng, vỡ tung, một hai người nhào vào vuốt giận,
— Thôi, thôi, cô Ba! Bỏ qua đi, đừng có nóng…
— Rồi, rồi, chú Tư ổng im rồi đó cô Ba. Cô Ba nói đi.
Được lời như đường phèn rót vào cổ họng ngọt mát tấm lòng, cô Ba Thôn nguội lại, miệng nhai miếng trầu đỏ tươi, nước cốt trầu đỏ loe chảy tứa lứa ra hai bên khóe miệng, nhìn cứ như máu đỏ lưu niên mãn huyết. Cô Ba Thôn nhổ đánh bẹt xuống mặt đất. Cô mở miệng tính nói, nhưng nhận ra nước bã trầu sao đỏ tươi như máu. Cô sụ mặt chù u nhớ thân thể con gái lỗ chỗ đạn bi; máu sữa đang êm ả uốn khúc cuộn vòng dưới chân đê thân thể băng trinh; bi sắt mìn claymore văng ra, dòng máu đỏ bục bục lỗ chỗ thân xác như nước lũ đục thủng bờ đê. Cô ôm mặt muốn khóc!...
□ Xin đọc tiếp trong tập truyện ÔNG GIÁO BÁN MẮM sắp xuất bản năm 2021.
□ Nguyễn Trung Tây
Alice Springs, Northern Territory
Comments
Post a Comment