Thằng Linh Thằng Lượm

Ngây Thơ, Copyright by NTT



Truyện kể rằng tại một vương quốc, có một thời lòng người ly tán khiến trẻ thơ mồ côi, không thân nhân, không nhà cửa… ngay cả vào ngày Tết.


Nhìn thấy lon sắt nằm lăn lóc bên vệ đường, tiền đạo Lượm cong người, bậm môi sút mạnh. Lon sắt nhấc bổng thân mình bay vèo vèo ngang qua nhánh cây khuynh diệp. Lon xoáy tròn lao tới đập thẳng nát vụn cửa kiếng căn nhà hộp. Thủy tinh vỡ chập chờn khuôn mặt hốt hoảng và nhịp chân nhanh nhanh của người đàn bà mập tròn với cặp chân mày nhổ nhỏ như cây kim bẻ cong. Đẩy mạnh cánh cửa nhôm nhà hộp sang một bên, người đàn bà cúi nhìn những mảnh kiếng vỡ vụn nằm ngơ ngác trên nền đất đen. Ngó nhìn quanh quẩn, ánh mắt người đàn bà rớt xuống trên hai khuôn mặt tái xanh của hai thằng nhóc tóc cháy vàng hoe. Sốc cao cao hai tay áo, bà ta chĩa ngón tay chuối sứ vào mặt hai tên nhóc,

— Ơ! Cái quân mất dạy! Bà truyền đời cho chúng bay biết, cơm không ăn nhưng muốn ăn cám thì bà cho tụi bay ngày mai, Mùng Một Tết, cả hai thằng xách sô đi rửa chuồng “nợn”!

Người đàn bà phóng tới, miệng hét to,

— Bắt nó! Bắt hai thằng đó mang lên Ban Trật Tự. Bắt nó! Ới bà con ơi! Đó, đó, hai cái thằng mặc áo thun màu đỏ đó. Các ông các bà ơi! Bắt nó hộ tôi…

Tiếng hét giật giọng mời gọi những bước chân quay lui nhìn theo bốn cẳng chân ống điếu thiếu nhi quậy tung bụi đỏ góc đường trại tỵ nạn. Nhiều người bịt mũi, có người nhăn mặt, có người che mũi ắt xì, có người mở miệng lẩm bẩm chửi thề. Ngó nhìn quanh quẩn, không thấy ai hưởng ứng lời kêu gọi "SOS", người đàn bà thẹn thùng, đứng lại. Bà ta ôm ngực thở hắt, tiếng thở đứt quãng, ồ ề, hờ! hờ! hờ! Bà hậm hực, mắt dõi nhìn theo bóng hai thằng nhỏ đang dần dần mất hút.

Hôm nay Ba Mươi Tết. Chỉ còn mười mấy tiếng nữa thôi, không gian sẽ chuyển mình khoác vào người tà áo xuân. Tết! Nhưng trại tỵ nạn Sungai Besi, không khí vẫn nhạt nhẽo lờ đờ nước hến. Ba Mươi Tết, cảnh sát Mã cấm đốt pháo cấm nổi lửa nấu bánh chưng. Tết Việt Nam không phải của người Mã, cho nên trại tỵ nạn vẫn sinh hoạt bình thường. Thịt heo vẫn bị cấm. Người vi phạm kỷ luật vẫn xách sô chùi rửa nhà vệ sinh. Hoạt động duy nhất trong trại có khả năng khơi dậy không khí rộn ràng ngày Tết xảy ra nơi hội trường lãnh thư; bởi Ba Mươi Tết năm nay rơi đúng vào ngày thứ Ba, cũng là ngày Hội Trăng Lưỡi Liềm Mã Lai ghé vào phát thư.

Trời xuân, nhưng nắng xích đạo hầm hập đập thẳng da mặt tỵ nạn. Trời đã quá trưa, mặt trời Mã Lai như thường lệ đều đặn hít vào khè ra lửa đỏ đốt cháy loang loáng làn da đen bóng mồ côi. Tiền đạo đội banh tiểu học Hùng Vương-Thằng Lượm đổi hướng. Thay vì chạy về khu nhà Âu Cơ, nó quẹo trái chạy thẳng một lèo tới sân trường tiểu học Hùng Vương. Thủ quân đội banh Hùng Vương-Thằng Linh chạy theo sau, miệng hét to,

— Đợi tao với! Lượm ơi! Đợi tao với!

Nhưng mặc cho bạn réo gọi đằng sau, thằng Lượm tiếp tục phóng tới. Thằng Linh cuối cùng vượt lên, bắt theo kịp bạn. Phóng lên thềm gạch, hai thằng nhóc ngồi xuống bậc thềm dẫn vô cửa lớp, hơi thở nặng nề.

Trời xanh Giao Thừa yên lặng không gợn nhăn cơn gió, thằng Linh tay vuốt vuốt tóc, tay lau mồ hôi loang lổ khuôn mặt bám bụi đỏ. Trời nắng Ba Mươi không hằn sâu đường mây trắng trên bầu trời xanh, thằng Lượm im lìm nhìn về phía trước. Hội trường phát thư tiếp tục ồn ào nhộn nhịp bước chân người, tiếng xướng ngôn viên trên phòng Thông Tin,

— Phạm Thanh Nhàn, không rõ số tàu. Ngô thị Mai Phương, tàu PB 705. Vũ Hoàng Liêm, tàu PB 706.

Ba Mươi Tết, dân tỵ nạn hớn hở kéo nhau tới văn phòng thư tín, hoặc để lãnh thư hoặc chỉ để nhìn ngó khung cảnh rộn rịp mà tưởng đang ngắm chợ hoa Nguyễn Huệ. Bởi hội trường lãnh thư tưng bừng người, nhà cơm tự nhiên trống vắng hàng dài nhọc nhằn chờ đợi thau cơm. Rảnh rỗi, nhân viên hãng thầu người Hoa mặc áo thun quần đùi mồ hôi chảy nhễ nhãi đứng nhìn dân tỵ nạn Việt Nam hân hoan với ngân phiếu, mừng vui với tiền đô, buồn thiu với thư tín.

Có người rạng rỡ nụ cười săm soi nhìn tờ money order in hình Nữ Thần Tự Do. Có người nhảy tưng tưng, hét to, “Happy New Year!”, khi nhìn thấy tờ giấy 20 đô la màu xanh hình tổng thống Andrew Jackson dấu giữa tờ giấy bạc thuốc lá. Có người nước mắt long lanh đỏ hoe trước trang thư mở rộng. Nơi hội trường lãnh thư, hàng người dài ngoằng tiếp tục xếp hàng rồng rắn, nóng nảy chờ đợi. Sau khung cửa kính, nhân viên bưu điện Mã sắc mặt lạnh lùng cú vọ, xòe ra những ngón tay khô khốc cầm thẻ tỵ nạn săm soi nhìn ngó.

Hai tay giơ cao vuốt vuốt những hạt mồ hôi lăn tròn trên khuôn mặt, thằng Linh khơi chuyện,

— Giờ mà có cây cà rem thì tuyệt cú mèo!

Nhưng thằng Lượm không hưởng ứng lời ước cây kem của thằng bạn. Nó tiếp tục im lìm nhìn xuống sân gạch. Thằng Linh lại lên tiếng,

— Ủa! Thư đâu?

Thằng Lượm lúng búng trong miệng,

— Không phải thư của tao...

Nó vòng vo giải thích,

— Thư bên Đức! Không phải thư bên Mỹ.

Nhìn mặt thằng Linh ngơ ngác không hiểu, thằng Lượm nói thêm,

— Thư trùng tên người nhận. Không phải thư của anh tao...

Thằng Linh xụ mặt, thở dài, vậy là đọi, đọi rỗng bao tử, đọi hốc mặt mày, đọi khỏi ăn Tết... Thằng Linh nuốt nuốt nước miếng. Nó thở dài, miệng sao đắng nghét.

Một tuần nay nó thấy thằng Lượm chiều chiều bỏ, không ra sân dợt banh nữa. Tối tối trong khi đang chơi ở sân trường với đám bạn mồ côi, thằng Lượm bỏ về khu Âu Cơ đắp mền kín mít. Có lần thằng Linh còn thấy thằng Lượm nằm trên giường, khóc thút thít!

Tối hôm qua thấy bạn bỏ đi, thằng Linh đi theo. Về tới khu Âu Cơ, nó thấy giường của thằng Lượm trống trơn. Đi ra sân sau, thằng Linh giật mình, tim đập thình thịch. Nó thấy bóng trắng nhờ nhợ nhập nhòe đang ngồi một mình ở sân cỏ. Trống ngực thằng Linh đập rộn ràng, bình bịch! bình bịch! Thời gian gần đây tụi bạn Âu Cơ hay nói sân sau khu Âu Cơ có ma, con ma vú dài thoòng loòng, lưỡi đỏ lòm thè dài tới rốn đong đu trên những hàng cây khuynh diệp. Có đứa còn giơ tay vừa thề vừa nói chính mắt nhìn thấy con ma con gái bị hải tặc bắt ngồi khóc hu hu. Giờ thấy bóng trắng ngồi trên sân cỏ Âu Cơ khóc thút thít, thằng Linh thiếu điều muốn...tè ướt cả quần sà-lỏng ; nhưng nó cố trấn tĩnh, cất giọng hỏi,

— Lượm? Phải mày không Lượm?

Bóng trắng không động đậy! Đâu đây tiếng khóc nho nhỏ lại nổi lên! Thằng Linh nhấc hai cẳng chân tính bỏ chạy. Nhưng nó nhíu mày, dừng bước, bởi nhận ra hình dạng gầy ốm quen thuộc của thằng Lượm. Thằng Linh hoàn hồn. Bước tới mấy bước, nó cất tiếng cự nự,

— Lượm! Mày, mày làm tao hú hồn. Mày, mày sao vậy? Sao lại ngồi đây?

Thằng Lượm thôi không khóc nhưng cũng không trả lời. Ngồi xuống cạnh bên thằng Lượm, thằng Linh giơ tay choàng qua vai bạn. Thằng Lượm không phản ứng. Năm phút sau, nó đứng dậy bỏ thẳng về giường kéo mền che kín mít. Thằng Linh lẽo đẽo đi theo sau, mặt buồn thiu. Nó cũng leo lên giường, tay gác lên trán, mắt nhìn trần nhà, nghĩ ngợi lung tung. Lượm ơi, nói đi, mày sao vậy? Thằng Linh xót xa trong bụng. Nó biết nó thương thằng anh em kết nghĩa nhiều thật nhiều!

...

□ Xin xem tiếp trong tập truyện ÔNG GIÁO BÁN MẮM sắp xuất bản năm 2021.


□ Nguyễn Trung Tây

Comments