Tình Ca Chim Bạch Lạc
Hình chim xuất hiện trên mặt trống đồng Đông Sơn, nhưng ngoài đời chưa ai nhìn thấy chim. Có người thắc mắc hỏi tại sao?
Tôi lạnh ngắt, tím bầm đôi môi như trúng gió độc! Cẳng chân
đau buốt cứng đơ đơ tưởng hóa đá! Tôi như người trên thành Đại La hụt chân, rơi
xuống Hồ Tây! Tôi hốt hoảng chòi chòi đạp, cố gắng nhấc bổng thân hình lên trên
mặt nước. Tôi há to miệng để thở. Nhưng nước hồ đục ngầu đẩy rác rưởi tràn vào đầy
ứ cuống họng! Tôi ngạt thở, bật tiếng ho sặc sụa! Tôi thèm khát khí trời, miệng
há to như cá mắc cạn nuốt nhanh nhanh vào buồng phổi bầu không khí giờ này cạn
khô. Tôi nhớ cảm giác bị nước ép sâu lồng ngực! Tôi đau buốt nhói trái tim, máu
đỏ tươm ra hai đầu mũi! Tôi hốt hoảng nghĩ tới nấm mộ đất tươi! Tôi hét to, rồi
hụt hơi, buông tay chìm lỉm xuống đáy hồ! Huyền Trân nhanh nhanh bơi vòng lại, nắm
những sợi tóc quăn lọn của tôi, kéo lên, đưa sát vào bờ. Mở mắt ra, tôi lại
nhìn thấy bầu trời Thăng Long xanh ngăn ngắt. Tôi thở hắt ra từng ngụm nước hồ.
Cơn buồn ngủ nặng nề kéo tới. Tôi nhắm mắt lại, thiếp đi mê man!
Mở mắt ra tôi thấy Huyền Trân đang ngồi chải tóc bên bờ Hồ
Tây, tóc dài đen bóng mượt mà từng sợi. Ngàn năm trước, khi ngồi gảy đàn tranh trên
thiên đình cho tới khi nhập thế, Huyền Trân vẫn cổ cao thon thon, ngực nở tròn
đều, eo thắt lưng ong, da trắng như ngọc trai rửa nước giếng Trọng Thủy; đặt biệt
nhất, đôi mắt mở to, ngây thơ nhìn, đường viền đôi mắt đen tuyền như kẻ than mê
hút hồn! Tôi, chim Lạc trắng từ trống Đông Sơn bay ra, đắm say cặp mắt kẻ than ngay
giây phút tinh khôi thuả đất gặp trời. Tôi chết lặng hồn, biết mình vướng lưới!
Tôi ngừng ngang giữa trời một nhịp đập! Bỏ vỗ cánh, chim Lạc không quay về đường
bay quen thuộc để nhập vào trống đồng nữa. Hùng Vương đứng trên ngọn tháp Cổ
Loa thành gọi, tiếng gọi chim Lạc lồng lộng cả một bầu trời Viễn Đông. Nhưng
tôi mặt ngó lơ! Cẩn thận, tôi dấu luôn cả đôi cánh trắng, khập khễnh bước đi những
bước chân tinh khôi trên mặt đất. Thoạt tiên, đôi chân rướm máu bởi lần đầu không
quen, chưa kể đá sắc nhọn đầu kim tua tủa đan kín mặt đường đâm thủng hai gan bàn
chân. Nhưng tôi cắn chặt đôi môi, cương quyết không bung mở cánh, quyết liệt bước
đi những bước chân đầu tiên trong đời, mặc cho những hạt máu đỏ tuôn đổ loang lổ
mặt đường. Về sau Huyền Trân nói tôi mới biết, những hạt máu đỏ thuả hồng hoang
thấm sâu vào lòng đất; hạt nảy mầm, vươn cao hóa ra cây trúc thân to, thép cứng,
màu đỏ tươi. Mấy trăm năm sau, Thánh Gióng cưỡi ngựa sắt phóng ngang, cúi xuống,
nhổ hết rừng cây hồng trúc, đuổi người phương bắc về thẳng lại bên kia đường
biên giới!
Huyền Trân ngây thơ không biết chi, cho nên sáng sáng đi dọc
bờ Hồ Tây đến nhà tôi ở trọ. Giơ tay tiên ra nắm lấy tay tôi, Huyền Trân rủ đi
học. Huyền Trân muốn tôi bước đi chung, sát ngay bên cạnh, nhưng tôi lắc đầu!
Huyền Trân cau mày hỏi sao vậy?! Nhưng tôi yên lặng, không trả lời. Cho nên sáng
nào cũng vậy, cầm tập vở trắng tinh cho Huyền Trân tung tăng bước đi trước, tôi
ngoan hiền chậm rãi bước theo sau. Tôi mê man nhìn tóc mây đen tuyền của Huyền
Trân bay bay từng sợi, cuốn tung theo làn gió hạ giới! Huyền Trân mặc áo dài tơ
tằm trắng tinh khôi, quần lụa trắng tinh tuyền, chân mang guốc mộc sơn son cao
cao bước đi những bước chân tiên giết chết lặng lẽ một cõi hồn! Tới cửa trường,
tôi lại nhường cho Huyền Trân đặt đôi guốc son bước chạm khe khẽ nền gạch sân trường
rêu xanh. Tôi bước vào lớp, cúi đầu chào Trời. Trời đứng trên bục giảng, nhìn
tôi, ánh mắt lạ kỳ!? Ngồi trong lớp, tôi chăm chú nhìn Trời giảng bài học Biển
Việt và len lén nhìn đôi mắt kẻ than đẹp hút hồn. Ngồi cạnh Huyền Trân, hương
thơm mùi lúa ngọt ngào từ người con gái bay thoang thoảng vào mũi. Tôi đã tính
hỏi Huyền Trân sao người thơm bát ngát, có phải bởi được sinh ra từ cây lúa Ba
Hương? Nhưng thấy Trời nhìn, ánh mắt nghiêm khắc, tôi thôi, không nói chi!
Tan giờ học, Huyền Trân rủ tôi bơi. Tôi chim Lạc; trời sinh ra
không phải để đi trên mặt đất hoặc bơi lội dưới nước. Vòm trời xanh là nhà, là
nơi tôi vươn đôi cánh dài bay theo làn gió dù đó là gió của bão tố hoặc cuồng
phong; gió càng lớn tôi càng bay cao bay xa. Ngày nào cũng thế, khi mặt trời
phương đông rực rỡ chiếu sáng Biển Việt, tôi từ trống đồng bay vút lên cao, vững
vàng xòe đôi cánh rộng, kiên cường bao phủ khoảng trời mênh mông cong cong hình
chữ S. Tôi không thích nước; thật sự ra, tôi chưa bao giờ thích nước! Nhưng lần
nào cũng vậy, Huyền Trân rủ, tôi lại yên lặng lẽo đẽo đi theo. Huyền Trân bao
giờ cũng phóng xuống trước. Thấy tôi ngại ngùng, lạc lõng đứng trên bờ, Huyền
Trân gọi to, tay tiên vẫy vẫy,
— Bạch Lạc! Xuống đây!
Thế là tôi lại nhảy tòm xuống, lại ngộp nước, lại chìm lỉm,
lại được cứu! Cứ thế!
Chiều hôm nay, tan học! Như thường lệ, Huyền Trân rủ tôi đi
bơi. Tôi mở cổng trường dẫn ra con đường quen thuộc đi về Hồ Tây cho Huyền
Trân, nhưng Huyền Trân lắc đầu,
— Không! Không thèm bơi ở Hồ Tây nữa! Hồ nhỏ, nước đục ngầu!
Tôi ngơ ngác hỏi,
— Không bơi ở Hồ Tây! Vậy bơi ở đâu?
Huyền Trân nói ngay,
— Bơi ở Biển Việt. Biển rộng, nước xanh ngắt!
Từ buổi chiều hôm đó chúng tôi ra biển. Bơi ở đại dương, Huyền
Trân bơi nhanh hơn, thoăn thoắt cá kình ngư, tóc dài đen nhánh tung bay theo
sóng nhìn đẹp mê hồn. Ngoái lại nhìn tôi lúng túng trong làn nước xanh đậm, Huyền
Trân cười khúc khích, khoe hai hàm răng trắng ngọc ngà. Ơi! Lý Thiên Niên, “Nhất
cố khuynh nhân thành! Tái cố khuynh nhân quốc!” Ơi! Huyền Trân! Âm vang tiếng
cười dội lại theo làn nước xanh đậm nghe như tiếng châu ngọc reo vang; Biển Việt
vốn đã đẹp rực rỡ lại càng tô thêm đậm nét đẹp huyền ảo. Bởi Huyền Trân, Biển
Việt bừng sáng lóng lánh tựa triệu triệu viên kim cương phản chiếu nắng trời, bập
bềnh trôi nổi nhấp nhô theo làn sóng. Huyền Trân bơi tới đâu, Biển Việt chuyển
mình hóa ra rực rỡ sao trời chỗ đó. Tới một chuỗi đảo trải dài bạt ngàn, Huyền
Trân ngừng bơi, bước chân con gái đỏ au au chầm chậm đi lên bãi cát trắng phau
phau. Tôi đi sau, ngớ ngẩn hỏi tên đảo. Huyền Trân nói ngay,
— Bây giờ thì chưa có. Mai này tên gọi Hoàng Sa.
Tay Huyền Trân chỉ phía xa xa,
— Bạch Lạc nhìn thấy gì?
Tôi nói liền, giọng thách thức,
— Vậy mà cũng đòi đố! Trước khi rời về Phú Thọ, Hùng Vương
đã từng đóng đô ở đó. Quần đảo mang cùng tên Biển Việt, quần đảo Biển Việt, nhưng
ngàn năm nữa tên gọi Trường Sa.
Huyền Trân hôn nhè nhẹ lên trán tôi,
— Giỏi quá! Hèn chi tên gọi Bạch Lạc.
Tôi ngây ngất với nụ hôn bất ngờ, nhưng vẫn không quên chiếu
bí Huyền Trân,
— Sáng nay Trời mới giảng bài Biển Việt. Có nhắc tới Hùng
Vương và quần đảo Biển Việt. Sao lại quên rồi?
Tôi nhìn Huyền Trân, tim thần bỗng dưng đập nhanh nhanh khi mở
lời nửa đùa nửa thật,
— Hay bởi lơ đãng tương tư? Mà Huyền Trân nhớ ai?
Huyền Trân mặt đỏ bừng bừng như người uống rượu nếp than.
Huyền Trân cúi nhìn cát trắng, hai hàm răng ngọc cắn cắn sợi tóc. Tôi ngớ ngẩn
nhìn, say mê chiêm ngắm, mong Huyền Trân đừng thay đổi vị thế. Nhưng Huyền Trân
bất chợt ngẩng lên, cặp mắt kẻ chì than đăm chiêu hỏi,
— Bạch Lạc đã yêu ai chưa?
Tôi chưa kịp trả lời, Huyền Trân nói ngay, âm thanh vang dội
một góc trời,
— Huyền Trân chưa yêu ai hết…
...
□ Xin đón đọc phần kết trong tập truyện ÔNG GIÁO BÁN MẮM sẽ xuất bản năm 2021.
Comments
Post a Comment