Thứ Ba Béo - Mardi Gras


□ Thứ Ba Béo hay Mardi Gras là ngày lễ hội New Orleans, một ngày trước thứ Tư Lễ Tro. Thứ Ba Béo là truyện ngắn tâm lý xã hội bàn về ảnh hưởng của vết thương do thời thơ ấu gây ra. Những vết thương này tưởng không là chi, nhưng máu mủ và mùi hôi của vết thương một thời có thể khiến người ta không còn nhận chân ra đâu mới chính là hình ảnh thật của mình. Đọc truyện ngắn Thứ Ba Béo để biết và để hiểu thêm về những mảnh đời thơ ấu của mình và của những người chung quanh. Và khi đã biết đã hiểu rồi, có lẽ mình cũng không nên khó khăn với bất cứ một ai, kể cả với chính mình. Mà nghĩ cho cùng, oán thì cũng nên gỡ, không nên buộc làm chi...


Thấy cô chủ tiệm vàng đi ngang, người đàn bà trong tiệm nail Rose vắng teo khách che miệng xì xào,

— Đừng có tưởng bở! Làm bộ hiền hiền vậy thôi, chớ tình thiệt là không có hiền đâu...

Người đàn bà tóc đỏ ong óng giơ hai ngón tay lên trời, giọng đanh sắc nhọn,

— Mẹ kiếp! Sát hai đời chồng rồi đó nghen!

Rồi đổi giọng lửng lơ con cá vàng,

— Nghe nói…ông chồng thứ ba mới bỏ về Việt Nam…

Cuối cùng buông lời kết luận thẳng thừng,

— Thằng chả lấy vợ khác rồi...

Người phụ nữ dũa móng chân sơn đỏ chói chề dài cặp môi,

— Hèn chi! Thiếu hơi giai, giờ mập phì phì như cái thùng phi…

Tiếng thì thào tinh quái như hai lưỡi dao sắc nhọn đâm chính xác ngay đúng huyệt đạo yếu nhất cô chủ tiệm vàng. Mặt cô Miên tối xầm lại, đầu óc choáng váng như bị rìu bổ thẳng đúng hai nhát xuống đỉnh sọ.

Bặp! Bặp!

Thế là óc văng ra từng miếng, trắng hếu bầy nhầy bốn bức tường!

Gần một tuần rồi, những lời thì thào quái ác chập chờn ám ảnh khủng bố tâm thần cô Miên. Đêm đêm tiếng cười sằng sặc của bà dì ghẻ và tiếng cười quái ác thời trung học nhễu nhão phát ra âm thanh rỉ sét, tanh mùi cá chết,

— Thứ Ba Béo! Ha! Ha! Ha! Dì ghẻ nó gọi, “Con Ba Béo!”.

Tối tối ác mộng buông cánh dơi đen khổng lồ che phủ bầu trời. Màn đêm đen kịt khơi dậy ngàn cơn mộng dữ. Cô Miên hoảng hốt nhìn thấy người đàn bà trong tiệm móng tay nhảy ra, cầm ống hút thổi thân thể cô căng phồng phồng bong bóng, mặt cô nung núc mỡ, cằm cô rớt mỡ, bụng cô nhấp nhô mỡ, tay chân cô sung sũng mỡ. Cô hét lên! Cô vẫy vùng! Cô quỳ xuống lậy van! Nhưng những khuôn mặt nhăn nhúm táo tàu khô nhe hàm răng lợn cợn bợn đen bật cười khanh khách. Tay xác ướp khô cầm ống nhựa tiếp tục thổi thổi khiến cô Miên phồng căng. Cô Miên bật nổ vỡ vụn trên bầu trời xám đen. Mỡ vàng nát vụn rớt xuống đất từng mảng vẫy gọi chó sói đen tuyền sùi bọt bong bóng hai bên mép phóng tới. Chó sói gầm gừ gặm nhai mỡ trước. Hết mỡ, bầy sói đói lại lao tới. Lần này chân, tay, rồi bụng cô lần lượt trôi vào hàm răng sắc nhọn trắng ởn! Chỉ còn sót lại trên đất đầu lâu lởm chởm tóc rối với đôi mắt đỏ ké mở lớn dõi nhìn. Chuyện đã tới rồi cũng phải tới, con sói đầu đàn từ trong tiệm móng tay Rose phóng tới, đầu lâu khô dừa mở miệng hét to!!! Ah! Ah! Ah!

Cứ thế đêm khuya mở toang cánh cửa dẫn vô phòng ngủ chập chờn ác mộng.

Cô Miên phờ phạc thân xác, xanh xao tâm thần.

Sáng sáng cô đứng trong phòng tắm ngắm bóng mình trong gương. Cô rươm rướm nước mắt, cô thở dài sườn sượt bước vào phòng ăn.

Nhìn lên bàn ăn, cô Miên nhận ra tô bún bò Huế thôi bốc khói… Cô hai tay đỡ nhẹ tô bún nguội ngăn ngắt bước xuống nhà bếp. Kim, người giúp việc loay hoay đứng rửa chén cạnh bồn nước. Nhìn thấy cô chủ và tô bún, Kim lúng túng,

— Em nấu bún bò Huế... Đợi mãi không thấy chị xuống…

Cô Miên không nói chi, nhưng bước tới microwave hâm lại tô bún, mắt vô tình nhận ra eo bụng săn chắc của người giúp việc.

Cô Miên gờn gợn khó chịu trong lòng nhìn Kim! Kim từ Việt Nam mới qua, đã có chồng, hai con, hơn ba chục tuổi rồi, nhưng vẫn gọn gàng. Nhìn ngang, cằm không rớt mỡ. Nhìn dọc, thân hình chắc nịch. Cô Miên ngồi soi mình ở bàn phấn thắc mắc không biết sau một thời gian sống ở Mỹ, bơ sữa dư thừa, Kim còn giữ được thân hình gọn gàng nữa hay không. Cô Miên không hiểu nếu Kim phì phì thùng phi, chồng Kim sẽ còn yêu vợ nữa hay không. Cô Miên xót xa nhớ lời mẹ ví von,

— Thân em như hạt mưa sa. Hạt vào đài các, hạt sa ruộng cày.

Cô Miên ứa nước mắt, cô tin mình không phải hạt mưa sa vào đài các, mặc dù Kim vẫn thường hay cự nự cô chủ,

— Gớm, chị cứ khéo ví von! Đàn bà thân phận mưa sa, nhưng chị thì sa thẳng vào bọc vải điều...

Kim hướng câu chuyện về cuộc đời mình,

— Chứ ai như em! Bu em bảo mày sinh năm con trâu cho nên sa thẳng ruộng cày.

Kim gãi gãi vầng trán ướt sung sũng mồ hôi,

— Rõ khổ! Em kiếp con trâu cho nên đầu tắt mặt tối, quần quật cả ngày, cũng bởi em tham công tiếc việc.

Kim nói nho nhỏ, kết luận,

— Chồng em yêu ở cái nết đó...

Cô Miên lắc lắc đầu không tin chồng Kim yêu vợ ở cái nét tham công tiếc việc, nhưng bởi Kim thon thả gọn gàng. Cô Miên nhớ tới người đàn ông tóc cạo trọc lóc, đeo bông tai trái, hồi Kim mới nhận việc, ngày nào cũng nhấc điện thoại, gọi liên tục. Bây giờ biết lái xe, sáng chiều, ngày hai lần, nắng mưa bất kể, chồng Kim kiên nhẫn đưa đi rồi lại đón vợ về! Kim dài dòng giải thích,

— Thì chồng em nói đàn bà con gái là phải coi chừng. Bên đây sểnh một cái là sinh lắm giống tội...

Có bữa, đứng nhìn len lén bên khung cửa sổ, cô Miên thấy người đầu cạo trọc lăng xăng chạy ra mở cửa xe cho vợ, ruột cô nhói đau đau. Cô Miên mơ ước mình là người hầu giúp việc, để đổi lấy được săn sóc thương yêu, điều mà từ bao lâu nay cô...đói khát. Trong đầu cô căn nhà vila hoang vắng năm xưa hiện lên, rõ từng nét. Mẹ cô đứng ngay đó mà nhìn xa vời vợi. Cô chạy tới gọi mẹ, nhưng bà ta gạt tay cô, bỏ đi một mạch! Bố cô đứng ngay bên, giơ tay tát thẳng vào mặt cô, bốp! bốp!, thế là máu đỏ loang lỗ khuôn mặt… Dì ghẻ ngồi trong phòng, the thé gọi, “Ba Béo! Con Thứ Ba Béo đâu rồi?”.

Cô Miên thở dài sườn sượt nhìn Kim bước vào phòng ăn tay bê tô bún vừa hâm nóng. Nhìn tô bún Bò Huế bốc hơi khói như Kim tỏa hương duyên quyến rũ được chồng, cô Miên tủi hờn duyên phận. Đẩy tô bún sang một bên, cô Miên nói, giọng ra vẻ khẩn trương,

— Thôi… Chắc chị phải đi ra tiệm… Trễ rồi.

Kim ngớ ngẩn trợn tròn mắt nhìn theo cô chủ vừa khuất bóng, miệng lẩm bẩm,

— Vợ với chồng… Đang cơm lành canh ngọt, tự nhiên nổi cơn đập phá đồ đạc…

Kim lắc đầu,

— Thiệt tình, nước Mỹ này, toàn người mát!

...

□ Xin theo dõi phần kết trong tập truyện ÔNG GIÁO BÁN MẮM sắp xuất bản năm 2021.



□ Nguyễn Trung Tây

Comments