Ốc Mượn Hồn
□ 39 người Việt ngã xuống tại Essex, Anh. Anh linh vẫn còn vương vấn trên mảnh đất khách. Nơi đó, họ đã từng hăm hở dẫn nhau tới cho những giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Nửa
đêm, Chung Cư Cây Cam nổ tung bởi tiếng chân bước nhanh đạp mạnh ầm ầm lên sàn
gạch đậm mầu rêu. Âm ba tiếng chân chưa tan, tiếng chửi giọng Bắc sắc lem lẻm nổi
lên vang vọng bốn vách tường,
—
Ơ! Cái con thuồng luồng hà bá kia! Cứ đứng ở đó mà son với phấn!
Tiếng
chửi son chửi phấn biến tan, theo sau là tiếng cửa đóng mạnh, rồi tiếng máy xe hơi
khục khặc trong garage. Tiếng máy nhỏ dần nhỏ dần trả lại bầu không khí rêu
phong hơn mười năm nay của Chung Cư Cây Cam.
Ở
căn phòng bên cạnh, tay phải, cô Nam Bình ngồi dậy. Hai tay cô cuộn cuộn lại mớ
tóc uốn cong nhuộm màu râu ngô, miệng làu bàu,
—
Sướng hỉ! Nhạc hiệu đài phát thanh Chung Cư Cây Cam! Thằng cha ni thiệt tình! Sống
ở Mỹ bao nhiêu lâu rồi mà còn y chang như kiểu nhà quê bên Việt Nam.
Ở
căn phòng bên cạnh, tay trái, Hưởng cũng vừa vùng dậy, miệng lẩm bẩm chửi thề,
—
Mẹ nó! Khuya nào cũng ồn ào như cháy chung cư! Ông nội này phải gửi tới bệnh viện
tâm thần chữa bệnh khùng. Thân Ốc Mượn Hồn mà không biết phận. Đợi tui dzớt đủ
số ốc, tui gửi ông này tới bà Đào cho bả ấy nấu bún Ốc Mượn Hồn. Con bà nó! Mới
nói tới đây thôi đã thấy đói rã cái cổ họng!
Hưởng
quay ra sân cỏ, hét to, nhái giọng Bắc,
—
Bà Đào ơi! Quán mở chưa? Bà chị múc cho thằng em một tô bún riêu nhé! Em xin bà
chị. Đây, 10 đô. Em xin gửi bà chị!
Trên
lầu, vợ chồng Miêng cũng vừa mở mắt ra. Nhìn chồng tóc rối như bụi cỏ khô, sợi
đứng sợi nằm, Phượng nói khe khẽ, như sợ hàng xóm nghe được,
—
Gớm! Ông Ốc nhà mình nói chuyện với vợ cứ y như dùi đục chấm mắm tôm. Ai đời vợ
mình mà gọi “cái con thuồng luồng hà bá”.
Phượng
chỉ mặt chồng,
—
Hên cho anh đó! Anh mà cũng như vậy, em bỏ đi lấy chồng khác...
Miêng
nhăn nhăn mặt, lấy tay bịt mũi,
—
Cưng ơi! Mặt đẹp như Tây Thi mà sao miệng hôi quá. Xúc miệng hộ tôi đi rồi muốn
hù ai thì hù. Nước Mỹ này mới có bà Cố vấn Hillary Clinton mà thôi. Chưa có nữ
tổng thống!
Miêng
dừng ngang, nhìn ngón tay vợ, mặt nghiêm lại,
—
Em làm chi mà sơn móng tay vậy?
Phượng
đỏ mặt, cúi nhìn mười đầu ngón tay sơn nhẹ mầu phấn hồng. Hai tay vuốt vuốt làn
tóc dài đen bóng sợi, Phượng nói nho nhỏ,
—
Anh cứ nói! Thì đi làm ở quán Con Cò. Manager họ nói nữ nhân viên trong tiệm phải
sơn móng tay, cột tóc. Giờ chẳng lẽ cứ để ngón tay trần.
Như
muốn đổi đề tài, Phượng ngồi thẳng lưng, hỏi chồng,
—
Anh! Sao chú Hưởng cứ hay gọi ông Ốc là Ốc Mượn Hồn. Rồi lâu lâu, làm như hứng
sảng, chú ấy còn nói dân chung cư tụi mình toàn là Ốc Mượn Hồn.
Ngáp
ngắn ngáp dài, Miêng đưa hai chân xuống giường, khua khua chân tìm đôi dép,
—
Ai mà biết! Sao em không đi tìm ông Hưởng mà hỏi thẳng ông ấy?
Nhìn
theo Phượng gót sen chậm rãi bỏ đi vào phòng tắm, Miêng nói với theo,
—
Lựa mầu gì thì lựa. Đừng có mà đỏ choét như mầu tiết canh đó. Thiên hạ dị nghị.
Người ta nói điếc con ráy cho mà coi.
Dưới
lầu, dì Năm cũng chống tay ngồi dậy, miệng nói mỉa mai,
—
Vợ chồng nhà Ốc, thằng chồng bậm trợn lỗ mãng như tuồng rắn hổ, con vợ mồm miệng
không kém chi ai. Thiệt tình! Ta nói lâu lâu ông tơ se duyên được đúng ngay một
cặp.
Nửa
đêm! Chuông gõ boong boong mười hai tiếng! Thiên hạ Chung Cư Cây Cam mở mắt. Mọi
người ngồi dậy ồn ào như âm binh tới giờ mở cửa mả! Lầu trên từng dưới, nguyên
cả một khu chung cư, mười hai giờ đêm, sức sống bừng dậy! Đêm nay, đêm trăng rằm,
ngày Xá Tội Vong Nhân. Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ sân cỏ chung cư. Trăng lụa soi
rõ bầy cú mèo mắt lửa bám đen đặc hàng cây! Trăng sáng dẫn đường rắn cạp nong
trườn bò, vảy rắn cọ sát sột soạt cỏ khô! Trăng mời gọi bầy rết to như đũa cả
bò ra sân cỏ. Trăng sáng tô đậm mầu đỏ trên lưng bầy nhện lưng chấm đỏ to bằng trái
tắc bò dọc ngang! Trăng quật mồ cỏ gai! Trăng mời gọi nấm độc! Nấm mắt ma đội đất
đồng loạt vươn cao hớn hở chào đón trăng rằm. Trăng rằm đêm nay sáng rực rỡ một
khoảng sân.
Từ
trong khu chung cư, bóng người phụ nữ gồng gánh hàng quà nhanh nhanh bước ra sân
cỏ. Tới giữa sân, người phụ nữ đầu quấn khăn mỏ quạ lẹ tay sắp xếp lại bàn ăn ghế
gỗ. Ngồi xuống trên đôi chân, người đàn bà nghiêng nghiêng người, miệng chu chu
thổi phù phù lửa than bếp gạch. Than hồng cháy lem lẻm sắc cạnh, nương theo hơi
thổi nổ văng tung tóe nhìn tựa mưa sao trên sân cỏ. Sân cỏ nửa đêm đã đẹp nhờ ánh
trăng giờ lại càng thêm lung linh huyền ảo bởi mưa sao than hồng!
Bóng
người từ chung cư nườm nượp kéo ra sân cỏ. Họ đi nhanh, chân như không chạm đất!
Năm phút sau, bàn ăn gỗ giữa sân cỏ chật kín người. Trong khi Đào cời cời thêm
than hồng cho bếp lửa thêm đỏ rực, dì Năm tay cuộn cuộn lại mớ tóc. Xong xuôi đâu
đó, dì đưa hai tay cầm ly café bạc xỉu đưa thẳng vô miệng. Nuốt đánh ực miếng café,
dì lại tiếp tục câu chuyện dở dang về người đàn ông tên Ốc,
—
Cô Đào nghĩ tui nói có đúng không? Tui không hiểu làm sao mà tơ duyên se chỉ luồn
kim đưa đẩy chú Ốc dính với cô Mém cho đặng? Ta nói con vợ nhìn đẹp như đào cải
lương, nhưng thằng chồng lại nhìn tuồng như phu xích lô. Có trời mới hiểu!
Dì
Năm lơ đãng nhìn nấm độc mọc trắng sân cỏ, giọng điệu bâng quơ,
—
Ốc Vặn, Ốc Bưu, Ốc Hương, Ốc Sên, Ốc Ma! Ốc chi mà tui không rành, nhưng nặn óc
mãi vẫn nghĩ không ra Ốc Mượn Hồn là cái con ốc chi cà?
Một
chân chống lên ghế đưa ra những cái móng chân tô nước sơn đỏ thẫm, một tay đưa
lên môi son đỏ đậm điếu thuốc Kent trắng nhỏ xíu, cô Nam Bình chép miệng,
—
Xí! Hơi đâu mà để ý lời nói tầm xàm của chú Hưởng. Tên của người ta là Ốc thì cứ
gọi là Ốc đi. Ông Ốc! Chú Ốc! Hay ông nội Ốc! Ốc chi chẳng đặng. Tự nhiên ở đâu
rớt thêm hai chữ Mượn Hồn. Nghe ớn lạnh xương sống luôn! Chú Hưởng nhà mình,
thiệt tình! Mà dì Năm nói đúng đó nghen. Ông Ốc hồi xưa, hổng biết dân đạp xích
lô hay phường chém mướn, mà sao ăn nói cục súc quá sức. Tui mà như cô Mém là tui
bỏ từ mười kiếp trước. Chứ ai hơi đâu mà ngồi đó để nghe chửi như đầy tớ con sen.
Nghe chửi không thôi mà tôi cũng đã thấy no, hết thèm ăn sáng!
Cô
nhìn Hưởng, e dè đo lường tình thế,
—
Đêm nào cũng vậy! Chưa kịp mở mắt là đã nghe rầm rầm tiếng chân, rồi tiếng chửi
thề, “Ơ! Cái con thuồng luồng hà bá”. Có đêm nực gà! Tui đã cầm điện thoại lên,
tính gọi cảnh sát. Nhưng ngại. Dầu sao cũng là hàng xóm, tắt lửa tối đèn cũng
còn có nhau.
Hưởng
bật lửa mồi điếu thuốc Marlboro đỏ, ăn nói không kiêng nể,
—
Thôi đi bà nội! Có nhiều bữa tối khuya bà mở nhạc Chế Linh Thanh Tuyền, “Rừng
lá xanh xanh lối mòn chạy quanh”, rồi đổi sang hò Huế, “Chiều chiều bên bển Vân
Lâu”. Đêm khuya tiếng nhạc dội vang tới phòng tui. Điếc cái con ráy! Tui, chủ
chung cư mà chưa bao giờ mở miệng càm ràm là may cho cô lắm rồi đó nghen. Ở đó
mà cô hăm he đòi kêu cảnh sát… Có mà!
Ông
chủ chung cư hít sâu vào hơi thuốc, tay phủi phủi hai ba chú nhện lưng chấm đỏ
vừa đu dây rớt bám trên tóc trên cổ áo,
—
Nhưng thôi, bỏ chuyện đó đi. Hồi xưa lúc ông Ốc mới đặt chân tới Chung Cư Cây
Cam, nhìn mặt ổng là tui đã không ưa rồi. Cái mặt kên kên, làm như ta đây ngon
lắm. Về sau tui mới biết ông thần một thời chuyên nghề bốc vác bến cảng Hải
Phòng. Hèn chi mặt nhăn nhăn như người táo bón kinh niên!
Hưởng
cười cười,
—
Thông cảm cho ổng đi bà con.
Ngồi
chung bàn suốt từ đầu, nhưng chỉ yên lặng quan sát, giờ này Miêng mới bắt đầu mở
miệng góp chuyện,
—
Đúng đó chú Hưởng! Tôi cũng nghĩ như chú vậy! Hồi mới gặp anh Ốc, tôi cũng
không mấy có thiện cảm.
Miêng
như ông thầy đứng lớp,
—
Nhưng đọc sách đâu chỉ nhìn cái bìa rồi khen hay chê dở. Anh Ốc nhà mình coi vậy
chứ mà chung tình lắm đó.
Hưởng
cắt ngang lời Miêng, nhìn mọi người, ồn ào lên tiếng,
—
Xin lỗi ông giáo! Tui không giống như ông giáo Miêng nhà mình nha. Lúc nào cũng
nhìn đời qua lăng kiếng màu hồng. Tui thực tế hơn. Chung tình hay không thì
không biết, nhưng chung tiền thì có tui. Bà con! Đặt tiền hết chưa! Ok! Bỏ cái
tay! Hai con cua, một cái bầu. Không ai có bầu! Cái hốt hết!
Nhìn
lửa than hồng hồng, Đào chen vào, giọng Bắc thánh thót,
—
Gớm! Nói đến bầu cua mới chợt nhớ. Em giai trưa hôm qua làm ăn khấm khá hay
không?
Hưởng
mặt chù u, miệng lẩm bẩm,
—
Quên đi tình yêu cũ đi bà Đào ơi! Nghĩ lại còn thấy nực. Chia bài cho sòng bài
Caesar xong xuôi, tui lẹ làng thay quần áo, phóng xe qua Con Cò thử thời vận.
Trước tiên là tui ghé vào bar rượu gọi ly rượu đỏ uống cho hên, rồi tắp ngay
vào bàn Xì Dách. Mấy tiếng đầu tui cũng on cũng off.
Dì
Nam chậm lụt,
—
Cũng on cũng off là làm sao?
Hưởng
nhăn nhăn, mở miệng càm ràm,
—
Dì Năm qua Mỹ lâu chưa? Mới qua phải không? Hỏi một câu biết liền... Cũng on
cũng off nghĩa là lúc ăn lúc thua đó mà!
Nhìn
mọi người chung quanh bàn ăn, nhìn cô hàng bánh cuốn, mặt Hưởng hứng khởi,
—
Rồi vận đỏ kéo tới, bà con biết gì không, bài tui lên liên tục. Cái lật bài,
hai mươi. Mọi người lắc đầu. Tới phiên tui, người đẹp Hải Phòng biết gì không. Tui
lật bài, con Đầm, con Xì. Không tin được. Cứ thế, bài cái cao, bài tui lại cao
hơn một nước. Cái mười tám, tui mười chín. Cái hai mươi, tui hăm mốt. Đống chíp
ngay trước mặt cứ thế xếp tầng lầu cao ngất. Nhìn đống tiền không thôi đã thấy
sướng tê tê cả người.
Một
làn gió thổi qua, Hưởng hấp háy lỗ mũi như người muốn ách xì. Ông chủ Chung Cư
Cây Cam một tay bịt mũi nhìn chú chuột cống chết thối dưới chân bàn! Hưởng cúi
xuống, tay lượm đuôi chú chuột, quẳng thật mạnh ra xa. Hưởng thở dài, tựa như
trái bong bóng xì hơi,
—
Vậy mà tự dưng ở đâu cõi dương thổi tới một bà Mỹ bụng bự to vượt ngực ào ào đi
vào. Thấy đống chíp của tui cao như núi, bà nội khoái chí ngồi xuống, ngay bên
cạnh. Thế là tàn đời bạo chúa! Tui bỗng nhiên thúi sình như con chuột cống chết
thối ba năm chưa chôn! Bài xuống dốc không thắng không phanh. Lúc tui đứng dậy,
bụng đói run lên mà trong túi không còn một xu teng. Rỗng tuếch! Nothing! Nada!
Kẹt quá, tui tạt ngang nghĩa trang Việt Nam. Ngó ngang ngó ngửa, không thấy ai.
Tui làm mặt lì, hốt đại mớ đồ cúng ăn lót lòng. Ta nói thiệt tình là thúi hẻo!
Cô
Nam Bình bĩu môi, ăn miếng trả miếng,
—
Hên cho mi đó. Mới chỉ mất tiền chứ chưa mất nghiệp. Cho nên người ta mới nói
ra ngõ gặp gái là như vậy đó. Nói chi chú mày đụng phải nguyên một bà bầu.
Trúng mánh nhé!
Dì
Năm khục khặc cái đầu tóc bạc trắng phau phau,
—
Ta nói đồng tiền nó có khả năng thay trắng đổi đen, thay vợ đổi chồng. Người ta
có thể lừa gạt giết nhau chỉ vì đồng tiền. Tiền là tiên là Phật…
Dì
Năm vừa nói tới đây, Hưởng vội vàng quẳng điếu thuốc xuống dưới sàn nhà, nhấp
nhỏm tính đứng dậy,
—
Tới giờ đài mở. Thôi, tui đi đây…
Dì
Năm giơ tay nắm áo Hưởng, kéo ngồi xuống,
—
Chú mày hay lắm! Đừng có mà làm tàng. Ngồi xuống đó đi…
Hưởng
gạt tay dì Năm,
—
Thôi đi má ơi! Ai biểu hồi đó má dại. Má đưa hết tiền bạc, vòng vàng, cà rá cho
tía cầm. Rồi tía chơi tình lờ, bỏ má lại tại bãi. Tía nhảy tếch lên tàu vượt
biên bỏ đi Mỹ với cô bồ nhí. Bị bỏ rớt lại tại bìa rừng, má chạy, má lãnh
nguyên một tràng đạn AK!
Hưởng
mỉa mai,
—
Hèn chi mới hơn sáu chục mà má tóc bạc trắng phơ. Ai biểu má trao duyên lầm… lầm
người. Giờ còn than chi! Má ơi. Lời thật mất lòng! Có của má phải biết trông.
Có chồng má phải biết giữ kè kè ngay bên. Đằng này má lại đem tía trao cho cô bạn
thân giữ hộ. Vậy đúng là mỡ treo tòng teng ngay trước miệng mèo rồi. Mất là phải.
Hên! Còn dzớt dzát được cái ngôi mả kết!
Nhìn
dì Năm mặt chàu bàu nhưng không phản ứng, Hưởng được đà, tố tới,
—
Thiệt tình mà nói! Ai hên bằng má! Ăn nguyên tràng đạn của công an biên phòng,
xác bắn tung lên trời, rớt xuống đất. Vậy mà ngay tối hôm đó, mối ở đâu kéo tới
vun cao một đống. Hóa ra cái mả kết. Nằm ngủ mơ cũng không thấy đâu nhé má.
Đưa
tay cời cời cho than hồng cháy sáng đỏ, Đào gật gật đầu,
—
Phải đấy dì Năm. Chú Hưởng nói đúng đó. Dễ gì mà được như dì Năm. Không phải
cháu ngoa ngữ! Dì Năm tuy mắc nạn bên bìa rừng, vậy mà lại được nghìn vạn thợ mối
xúm lại đùn lên ngôi mộ cao ngất. Mọi người cứ nhìn dì Năm đi...
Cô
hàng bánh cuốn chỉ tay vào người dì Năm,
—
Đó, thấy không, cả người không sứt mẻ một miếng, thịt da hồng hào. Nom cứ như
xác hiển thánh của đạo cố tây.
Dì
Năm trợn mắt. Dì đặt ly café bạc xỉu cạn đáy xuống mặt bàn gỗ, đưa tay cản lại
cấp kỳ,
—
Xác hiển thánh? Xác hiển thánh là sao? Cô Đào nói chi, tui không hiểu.
Dì
Năm nóng nảy quay sang Miêng hỏi,
—
Ông giáo có rành chuyện này hay không?
Cô
hàng bánh cuốn nóng gáy,
—
Dì Năm nhà mình trước sau vẫn không thay đổi. Sống cũng thế, chết rồi cũng vậy.
Lúc nào cũng hốt hoảng vội vàng cứ như chạy giặc tây càn. Nhưng sau năm 54, tây
ở đâu ra mà càn? Hay là tại dì Tư nuôi việt cộng nên sợ máy chém của ông Diệm? Đến
là khổ!
Từ
lúc Đào lôi vụ xác hiển thánh của đạo tây ra, nghe lọt tai câu chuyện lạ, mọi
người chung quanh bàn ăn đồng loạt dừng lại để lắng nghe lời Đào giải thích.
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy chủ nhân quán ăn tiếp tục đề tài cũ. Mà Đào hình
như bắt đầu lạc đề. Mọi người nóng nảy, bồn chồn, khó chịu. Cô Nam Bình nhảy
vào trước tiên,
—
Thôi được rồi! Chị lậy em. Chị xin em. Đào ơi, xác hiển thánh là xác chi rựa?
Đào
nhìn cô Nam Bình, trợn mắt, tính cự nự mấy câu. Nhưng chợt nhận ra mình đang lạc
đề, Đào che miệng, cười cười chữa thẹn,
—
Ơ! Xí quên! Cái tánh của em là ưa lạc đề.
Hưởng
ngứa miệng,
—
Bà thần! Bà có mà ưa lạc đề. Bà là chuyên viên lạc đề. Nói cho nó đúng hộ tôi!
Dì
Năm nóng nẩy, chửi Hường cấp kỳ,
—
Thằng quỷ! Mày có ngậm cái miệng của mày lại cho tao nhờ hay không!
Hưởng
bụm miệng, cười tí toáy. Đào lườm Hường, điệu bộ đắc thắng,
—
Cho mi chừa!
Cô
hàng bánh cuốn sôi nổi nói,
—
Vâng! Chuyện như thế này. Bên đạo tây, có những người sống hiền lành lắm. Sau
khi chết, cố tây áo đỏ họp lại với nhau. Rồi họ giật chuông tuyên bố những người
này hiển thánh.
Đào
xuống giọng, thì thào như muốn mời gọi sự chú ý,
—
Tui nghe mấy con nhỏ bạn theo đạo tây ở làng bên. Tụi nó nói thủ tục phong hiển
thánh cũng rắc rối lắm. Biết chi không? Thoạt tiên họ đào mả lên...
Dì
Năm trợn tròn mắt,
—
Mèng đéc ơi! Mần chi phải đào mả người ta lên?! Rồi lỡ gặp cái mả kết thì sao?
Đào
chép miệng nói ngay,
—
Ơ! Dì Năm! Thì họ phải coi cái người ở dưới mả có đúng là cái người mà họ đang
xúc tiến thủ tục phong thần hay không chứ?
Đào
nhìn chằm chặp vào khuôn mặt từng người,
—
Bà con xóm mình biết chi không? Có một số xác hiển thánh. Chôn sâu cả trăm năm
rồi. Nhưng khi đào lên, tay chân mặt mũi nhìn tươi ra phết. Cứ y như người đang
nằm nhắm mắt ngủ trưa. Đến là hay!
Hưởng
như đã hiểu chuyện, nhái giọng Bắc của Đào,
—
Gớm! Nhà chị là cũng phải nhìn trước nhìn sau cho cẩn thận đấy nhé. Nom nom
canh chừng, xem coi xác mình đã hiển thánh hay chưa! Well! You never know!
Hưởng
vừa nói tới đây, tự nhiên mặt mày cô hàng bánh cuốn xanh tái lại. Đào bỗng dưng
như người trúng gió độc. Dì Tám bật miệng,
—
Ơ! Cô Đào! Cô sao vậy? Cô trúng gió hay sao vậy?
Hưởng
và mọi người chung quanh bàn bánh cuốn đều trợn tròn cặp mắt nhìn nhau. Không
ai hiểu tại sao tự dưng Đào lại ủ ê bởi một lời nói vô thưởng vô phạt của Hưởng.
Một phút nặng nề ướt sũng trôi qua, dì Năm lại lên tiếng phá tan bầu không khí
ngột ngạt chung quanh bàn gỗ,
—
Tụi tui xin lỗi cô Đào! Nếu chú Hưởng hay tui có điều chi lỡ miệng, nói đụng chạm
đến cô.
Đào
lắc đầu, sụt sùi nói,
—
Không có chi đâu dì Năm. Dì Năm đừng có lo! Chẳng ai có lỗi chi đâu. Lúc nãy
khi chú Hưởng nhắc tới chuyện dì Năm mả kết là cháu đã chạnh lòng rồi. Dì Năm
được mối đùn, mộ kết. Nhưng cháu! Chết mất xác trên biển! Người nhà có muốn kiếm
mả để thắp nén nhang giờ cũng chịu. Biết đâu mà kiếm!
Nghe
Đào giải bầu tâm sự, ông chủ chung cư cũng như mọi người chung quanh bàn ăn chợt
thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đã hiểu tại sao cô hàng bình thường vui tính, bỗng
dưng ủ ê khuôn mặt! Ái ngại cho Đào, Miêng trút gan ruột an ủi cô hàng,
—
Cô Đào ơi! Cuộc sống nó vô thường mà! Buồn làm chi! Mà khỏi nói cô Đào cũng biết
rồi. Xóm mình, ngoại trừ dì Năm và chú Ốc, mộ phần hai người đâu đó rõ ràng. Còn
riêng cô Nam Bình hài cốt vẫn nằm ở đảo hải tặc Ko Kra. Còn mọi người trong Chung
Cư Cây Cam, có ai mà có miếu có mồ? Tôi nói có đúng hay không bà con?
Cô
Nam Bình nhíu đôi chân mày tỉa nhổ cẩn thận mỏng như vẽ chì, nửa đùa nửa thật,
—
Ông giáo Miêng nhà mình cũng rành chuyện hỉ?
Như
người hớ miệng, mặt Miêng ửng đỏ. Miêng lập tức cất giọng phân trần,
—
Cô Nam Bình ơi! Cái này là do chính miệng cô Đào cô kể cho tụi tôi nghe đó. Chứ
tôi làm sao mà biết!
Ông
giáo Miêng nhìn cô hàng bánh cuốn, nhìn mọi người, giọng điệu phân bua,
—
Chuyện như thế này! Có một buổi đêm khuya thứ Bẩy, tôi dậy sớm. Bước chân xuống
quán Thanh Trì. Tôi thấy ông Ốc và chú Hưởng nhà mình đang ngồi lắng nghe cô
Đào kể chuyện trong khi đợi ly café sáng sớm. Thấy vui vui, tôi cũng ngồi xuống
nhập bọn nghe chuyện về dân chung cư khu mình. Có đúng hay không, cô Đào?
Đào
mỉm cười, quay sang Miêng, nửa đùa nửa thật,
—
Gớm! Ông giáo đúng là nhà giáo! Đến là cẩn thận. Đúng, mấy chuyện đó là do tôi
kể. Tôi là đài phát thanh, loa phường tổ dân phố mà. À, mà thôi! Trong khu
chung cư này, thật tình mà nói, tui thấy vợ chồng ông giáo Miêng cô Phượng là đẹp
đôi nhất. Thì đó! Cứ thử nghĩ coi tôi nói có đúng hay không? Hồi đó tàu Thái
húc chìm, cả hai vợ chồng chết chìm theo thuyền. Nhờ vậy, bây giờ hai người vẫn
còn đủ nguyên đôi đũa!
Như
đụng vào nỗi đau gan ruột, Miêng trợn cặp mắt, mở miệng cự nự,
—
Cô Đào cứ ưa nói chơi! Đủ đôi đủ đũa cho nên bây giờ bên Mỹ cũng dựng hai ngôi
mộ. Cũng bình phong, hương án, hình ảnh hẳn hoi. Nhưng ở dưới, xương cốt không
có tới một lóng. Thiên hạ đi ngang cứ hay thắc mắc, lạ nhỉ, tại sao ở đây chôn
hai ngôi mộ, nhưng lại không nặng mùi tử khí!
Miêng
ngậm ngùi,
—
Hồi xưa Thúy Kiều đi ngang qua mộ Đạm Tiên. Cô ấy khóc, tay vẩy hai khúc thi
tiên thương tiếc. Nhưng tôi thấy vậy chứ chung cuộc cô Đạm Tiên lại ăn đứt cả
hai vợ chồng nhà tôi.
Dì
Năm gãi gãi mái tóc bạc trắng phơ,
—
Ông giáo nhiều chữ nghĩa quá. Tui học mãi vẫn theo không kịp! Tôi không hiểu tại
sao ông giáo lại so sánh hai vợ chồng mình với cô Đạm Tiên? Mà cô Đạm Tiên là ai?
Hưởng
nhanh nhẹn giải thích,
—
Dì Năm ơi! Đạm Tiên là gái lầu xanh. Cổ ấy chết sớm, xác vùi nông bên đường. Rồi
cái cô Kiều cổ đi ngang qua. Thấy mộ vô chủ, cổ nhỏ lệ khóc thương. Còn vợ chồng
ông giáo Miêng cũng y như tui vậy thôi. Tụi này là trúng độc đắc số cặp. Xác
chui vào trong miệng cá hết rồi. Xương cũng không còn! Mậu! Hết láng! Nada!
Nothing! Đúng không ông giáo?
Đào
trợn mắt,
—
Ông chủ Chung Cư Cây Cam cũng rành binh xập xám quá nhỉ. Hồi xưa lúc chưa vô ở
hẳn trong Nam, tớ cũng là một tay tam cúc, rút bấc, tiến lên. Vô trong Nam rồi
mới học thêm được binh xập xám. Bữa nào rảnh rảnh, chú Hưởng chỉ tôi binh xập
xám ăn chi nhé.
Hưởng
trợn tròn mắt,
—
Ơ cái bà nội! Bà rành sáu câu vọng cổ là tui bị phá sản bởi cờ bạc. Vậy mà còn
dám mở miệng rủ rê.
Như
có cơ hội đổi đề tài, Miêng mở miệng khen cô hàng bánh cuốn và ông chủ chung
cư,
—
Cô Đào và chú Hưởng hay ghê. Tôi phục hai người sát đất. Chuyện vượt biên của cô
Đào và chú Hưởng buồn như thế. Vậy mà hai người vẫn cứ tươi cười. Sống triết lý
màu hồng như vậy, hèn chi hai người mặt mũi nhìn trẻ măng à!
Nghe
Miêng buông lời khen, Đào cười toe toét mồm miệng,
—
Giời ạ! Ông giáo cứ khéo nói! Tôi mồm miệng toe toét cười cười vậy đó, chứ
trong bụng cũng héo hon lắm ông giáo ơi. Cái này là tôi nói tình thật. Trên có
ông giáo, dì Năm, cô Nam Bình, dưới có chú Hưởng. Chuyện là như thế này, tôi vẫn
phải đi gặp bác sĩ đó, gặp hằng tuần. Bà bác sĩ nói tôi bị cái gì, cái hội chứng
gì mà người ta gọi tắt với ba chữ thôi…
Cô
hàng quay sang Miêng,
—
Cái hội chứng gì đó đó hả ông giáo Miêng? Tự nhiên lại quên mất cái tên rồi…
Hưởng
nhảy vào cứu cô hàng bánh cuốn,
—
Hội chứng Hậu Chiến Tranh, tiếng Anh họ gọi Post Traumatic Syndrome.
Đào
cười toe toe,
—
Ừ, đúng đấy. Hội chứng Hậu Chiến Tranh.
Cô
Nam Bình đặt vấn đề,
—
Nói như vậy, tôi nghĩ ai ở Chung Cư Cây Cam mà không bị Hội chứng Hậu Chiến
Tranh, phải không ông giáo? Ai tui không biết, chứ riêng tui kỳ này cũng muốn gặp
bác sĩ tâm thần xin cái hẹn khám bệnh. Gần đây không hiểu tại sao tự dưng tui lại
hay mất ngủ. Đêm khuya canh trường mà mắt cứ mở thao láo nhớ lại bến đò sông
Hương, “Chiều chiều trước bến Vân Lâu. Ai ngồi ai câu, ai sầu ai cảm”. Mà nghe
hò Huế một hồi là lại nhớ tới ông Thiếu úy lính Dù quen trên đò. Ông ni cả ngày
lẫn đêm, mở miệng ra là hát, “Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi”.
Hưởng
tò mò,
—
Ủa, vậy ông Thiếu úy giờ ở đâu? Sao để cô lạc loài sống mình ên dzậy?
Cô
Nam Bình thở dài,
—
Làm gì mà không sống mình ên! Ổng chết mất xác trận Hạ Lào 72 rồi. Số tôi nói
theo kiểu của cô Đào là số vất vả! Cho nên đêm càng dài, lại càng nhớ tới một
thời bến đò sông Hương, một thủa lênh đênh vịnh Thái. Hải tặc bắt nguyên cả đám
đàn bà con gái mang lên đảo Ko Kra. Bị tụi hắn quần thảo đêm ngày, tụi này cả đám
chết rục xương trên đảo hải tặc! Chú Hưởng thông cảm, buồn quá chú Hưởng ơi, buồn
thật tình, buồn muốn chơi luôn liều thuốc ngủ đi cho nó xong đời! Cho nên đêm đêm mới mở
nhạc xưa nghe cho đỡ buồn!
Hưởng
không nói chi, nhưng nhìn Đào, rồi liếc nhìn chung quanh, điệu bộ tìm kiếm.
Không thấy Miêng đâu hết, Hưởng che miệng thì thào,
—
Ủa! Ông giáo Miêng đâu rồi bà con?
Đào
biết ý, nói khe khẽ,
—
Về phòng mở điện thoại lưu động ra nói chuyện với cô Phượng rồi. Ông giáo có hiếu
với vợ lắm! Tối nào cũng phải gọi hỏi cô Phượng đang làm gì ở quán con Cò. Rồi
lại dặn dò nhắc nhở đừng quên mình là nhà giáo. Ông giáo Miêng nhà mình bình
thường không sao. Nhưng mười bận thì tới cả mười, lần nào lôi chuyện vượt biên
của hai vợ chồng ra kể là mặt ông giáo buồn nhão ra. Cũng bởi ông giáo ông ấy tin
rằng, chết mà không có mộ phần là điềm gở, là người vô phúc, bị trời phạt! Giờ
cô Phượng lại đi làm ở quán bar sòng bài. Ông giáo lại càng sợ miệng thiên hạ dị
nghị! Cho nên có lần tôi hỏi, “Nghe nói cô Phượng làm ở sòng bài Con Cò với cô
Mém, có đúng không ông giáo?” Nghe vừa lọt lỗ tai, ông giáo lục đục đứng dậy, bỏ
đi mất tiêu. Ông giáo nại cớ phải về phòng viết giáo án ngày mai đứng lớp.
Cô
Nam Bình thì thào,
—
Thì người ta nhà giáo mà! Vợ ông giáo phải đi làm ở sòng bài, ai vui cho được.
Ông giáo nhà mình không những là riêng tư, kín đáo, nhưng còn là người cẩn thận
ngó trước ngó sau. Đó! Thấy lúc nãy không. Tui mới cất tiếng nói chơi chơi có mấy
câu. Vậy mà ông giáo vội vàng cất tiếng thanh minh thanh nga.
Dì
Năm cự cô Nam Bình,
—
Cô nói chơi chơi mà không ngại lộng giả thành chân. Mà thôi, ông giáo Miêng là
dân có học, ăn nói giỏi giang, tiếng Anh lưu loát, chứ đâu có phải cái tuồng thất
học như cô với tui. Cô bán cho đò sông Hương. Còn tui dân nhà quê bán hột vịt lộn.
Tiếng Việt tiếng Anh đong không đầy cái lá mít.
Hưởng
cản lại dì Năm,
—
Má nói như vậy là văng miểng đụng chạm nhiều người rồi. Ông giáo cũng chỉ trên
tui có mấy tuổi. Học trên tui có mấy lớp mà thôi má ơi. Tui cũng đi học ra trường
đàng hoàng như ai vậy. Bên Việt Nam vừa xong cái bằng lớp Mười Hai là tui tìm
đường vượt liền. Tới Mỹ, tui cũng ra trường với bằng Technician. Rồi cũng đi
làm Tech ngon lành như ai trong hãng điện tử. Cho nên mới có tiền mua Chung Cư
Cây Cam cho thuê cho mướn.
Đào
chêm vào,
—
Nhưng rõ là giời bắt tội, em giai nhà mình chỉ phải cái tội bị thần bài vật…
Hưởng
lườm Đào,
—
Thank you. You are so beautiful. Biết bà cà chớn như vậy. Hồi xưa những lúc bà
hàn cháy hàng điện tử của hãng, tui cứ mặc kệ cho bà bị đuổi cho vui. Mà ai biết
đâu, phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Hồi đó bị đuổi, giờ dám bà đang mần ăn
ở sòng bài Con Cò chung với cô Phượng cô Mém rồi. Bây giờ tha hồ mà ngồi đếm tiền
đô.
Đào
nửa đùa nửa thật,
—
Em giai! Có mà! Người ta thâm niên công vụ đầy mình đó. Đừng có quên cô Mém cô
Phượng hồi xưa còn đi làm cho quán bar Hải Âu nữa đó. Còn tôi? Cả đời chỉ biết buôn bán bánh cuốn! Kinh nghiệm quán bar không có, sòng bài nào nhận!
Dì
Năm trợn mắt,
—
Ủa? Một cái sòng bài Con Cò dưới phố còn chưa đủ hay sao? Tự nhiên ở đâu lại
lòi ra thêm cái quán bar Hải Âu ở đây?
Đào
nói nhỏ lại, giọng thì thào,
—
Dì Năm ơi, quán bar Hải Âu là động đĩ nằm ngay bến cảng Bangkok của Thái Lan
đó. Hồi xưa, trước khi tới Mỹ, cô Mém nhà mình đi làm ở đó, thâm niên công vụ.
Có lần cổ gặp cô Phượng lang thang ở bến cảng. Gặp người đồng hương, cô Mém mới
mang cô Phượng về làm việc trong đó cho có chị có em. Sang được tới Mỹ rồi, cô
Mém lại dẫn cô Phượng vô làm chung trong sòng bài Con Cò. Thoạt tiên ông giáo
Miêng không muốn. Bà con biết rồi đó, người ta nhà giáo mà! Nhưng vì mới qua Mỹ,
hoàn cảnh túng quẫn, ông giáo đành phải chịu.
Đào
kể chuyện cô Mém,
—
Mà cô Mém nhà mình thì đặc biệt lắm. Tiếng là không đi vượt biên, thế mà rốt cuộc
rồi cũng lại bỏ xác bến cảng Bangkok! Cái này nói ra chỉ có mấy người mình biết
với nhau mà thôi. Đừng có nói tới nói lui, cô Mém biết được, cô ấy nói tôi chợ cá
Hải Phòng, nhiều chuyện! Thật sự ra, ông Ốc nhà mình là ông chồng thứ hai của
cô Mém.
Cô
Nam Bình cau mày, lộ vẻ không tin,
—
Are you sure?
Đào
nhăn mặt, nhìn cô Nam Bình, nhìn mọi người, nói ngay,
—
Ơ hay! Nếu không tin, mời mọi người đi thẳng vào tòa án Hôn Phối với tôi. Vô
đây, vô đây tôi chỉ cho mà coi.
Đào
hất hất tay mấy cái, tủ sắt Tòa Hôn phối Đài Bắc hiện ra. Lật lật đống hồ sơ, cô
hàng chỉ ngón tay vào một tờ giấy Hôn Thú,
—
Đó! Đọc đi. Vợ: Nguyễn thị Mém, 18 tuổi — Chồng: Chang Chen, 30 tuổi. Nom rõ
chưa? Ba mặt một nhời nhé! Giấy chứng nhận hôn phối tiếng Đài, có con mộc đỏ rõ
ràng!
Dì
Năm dụi dụi đôi mắt, ngơ ngác hỏi,
—
Ủa! Ông Chang Chen là ai vậy?
Đào
chép miệng, nói rõ từng chữ,
—
Thì còn ai? Ông chồng đầu tiên người Đài Loan, tên Chang Chen, chủ nhân hãng
cau.
Dì
Năm ngạc nhiên,
—
Mèng đéc ơi! Thế mà từ trước tới nay, tui vẫn cứ tưởng là cô Mém cũng dính hải
tặc Thái Lan ở trên biển…
Hưởng
hít vào hơi thuốc, lắc lắc đầu, tiếp hơi cô hàng bánh cuốn,
—
Có mà! May ra có cọp vằn chân cà thọt mới bắt được bà Mém nhà mình! Không! Hồi
đó bà Mém muốn đi Mỹ. Nghe lời rủ rê của mấy đứa con gái trong xóm, bà nội qua Đài
diện lấy chồng Đài Loan. Bà con biết rành chuyện này mà. Con gái ở quê Hải Phòng
đứng xếp lớp trong khách sạn cho người Đài xăm soi lựa hàng. Khoảng hơn trăm cô,
lựa ra được một. Cô Mém bữa đó được chọn. Nhưng gặp ngay thằng chồng hờ Chang
Chen, chuyên viên cung cấp hàng tươi cho thị trường Bangkok. Vừa mới gặp cô Mém
tại phi trường Đài Bắc, thằng thuồng luồng cá sấu đưa cho cô vợ cái vé lên phi
cơ Thái cấp kỳ. Ngay trong đêm đó cô dâu Mém bay thẳng tới phi trường Bangkok. Tại
cửa phi trường, tú bà Thái Lan đứng đợi sẵn, nắm tóc cô Mém mang về động Hải
Âu. Làm ở động đĩ được một năm, cô Mém ho lao. Tối hôm đó, khạc ra từng búng
máu, xác xanh lè, tàn một đời. Con mẹ tú bà sai mặt rô bọc xác lại, quẳng thẳng
xuống biển. Cá mập khuya hôm đó được một bữa no căng bụng!
Cô
Nam Bình hỏi,
—
Ủa! Vậy còn chú Ốc? Cô Mém gặp chú Ốc ở đâu vậy cà?
Hưởng
tay chỉ vào Đào,
—
Ở đâu! Thì còn ở đâu? Chú Ốc một gốc với bà chủ tiệm Thanh Trì đây nè, dân cảng
Hải Phòng chánh hiệu, lại là người cùng làng. Chú Ốc nhà mình có ông chú ruột
bên Mỹ. Muốn kiếm đường đi Mỹ, chú Ốc chạy tiền mua visa sang Đài Loan diện
nhân công. Làm thợ tiện được mấy tháng, thằng chủ hà bá vẫn không thèm trả cho
một đồng lương. Chú Ốc gãi gãi tai hỏi tiền lương. Thằng trời đánh cười nói,
“Tiền lương của nị hả? Ngộ gửi ngân hàng rồi. Cuối năm ngộ rút ra tiền đô la cộng
với tiền lời. Ngộ đưa cho nị gửi về Việt Nam cho gia đình ăn Tết”. Biết đụng phải
ổ kiến lửa rồi, chú Ốc nửa đêm bỏ trốn, để lại passport và visa cho ông chủ giữ
hộ. Thế là biến da đổi thịt. Đang là công nhân hẳn hoi, giờ hóa ra dân bất hợp
pháp, gặp cảnh sát Đài là né tối đa. Nhờ đồng hương Hải Phòng giới thiệu, chú Ốc
ngày đi đánh cá, tối về làm chui cho nhà hàng Tàu. Khuya đạp xe đạp về khu
chung cư ổ chuột phố Đào Viên ngủ!
Hưởng
khịt khịt mũi,
—
Có lần cảnh sát Đài Loan nửa đêm ghé vào chém vè khu chung cư. Chú Ốc nhà mình
nhảy từ lầu cao xuống đất, tìm đường chạy trốn. Nhưng người ta ở tầng thứ hai,
hoặc quá lắm là tầng ba, thì chơi liều. Đằng này ông Ốc ổng ở lầu bốn. Phần hốt
hoảng, phần đang ngủ say, mắt nhắm mắm mở, ông Ốc liều mạng nhảy xuống. Xong!
Nhẹ nhàng! Sọ vỡ tanh banh! Mộ chôn nghiã trang Đào Viên. Vậy mà còn cố gắng lết
tới Mỹ, báo cho ông chú, “Chú ơi! Chú thím và các em có khỏe không? Chú ơi! Cháu
nhờ chú đánh điện báo cho Bầm cháu biết là cháu chết rồi”.
Dì
Năm thắc mắc,
—
Ủa! Sao không về Việt Nam mà báo, mần chi phải lết qua tới Mỹ mà báo?
Hưởng
cười nửa miệng,
—
Bà già trầu! Vậy chớ mộ dì Năm ở bìa rừng Cà Mau. Mả đã kết ngon lành rồi, mà
sao còn cố gắng chạy chọt, mua con lai, để lết qua được tới bên đây?
Hưởng
nhìn mọi người,
—
Mà nói cho mấy người biết. Ông Ốc tướng tá bậm trợn, ăn nói lỗ mãng nhưng bụng
dạ ông ấy hiền khô à! Tôi không có nói dỡn chơi đâu!
Đào
nhìn dì Năm và cô Nam Bình, gật đầu xác nhận,
—
Chú Hưởng nói đúng đó. Dì Năm với cô Nam Bình cứ chê chú Ốc dân phu xích lô, ăn
nói thô lỗ cục mịch. Nhưng ông giáo Miêng đã nói rồi, đọc sách đâu chỉ coi cái
bìa rồi chê khen sách hay sách dở.
Dì
Năm phản đối,
—
Chuyện chi tui không dám lạm bàn nhưng chuyện này tui không đồng ý rồi đó.
Không lỗ mãng, sao mở miệng ra là chửi tục, gọi vợ là con thuồng luồng hà bá!
Tui nói có đúng không hả ông giáo?
Hưởng
kiên nhẫn giải thích,
—
Dì Năm ơi, nếu dì có muốn cự, thì dì cự Bầm của ông Ốc nhà mình đó. Ta nói sáng
nào cũng vậy, em gái của ông Ốc cũng được Bầm ưu ái tặng ngay cho một bữa điểm
tâm sáng nhè nhẹ, “Ơ! Cái con thuồng luồng hà bá! Cứ đứng ở đó mà son với phấn”.
Nặng hơn nữa là, xin lỗi mọi người, “Ơ! Cái con đĩ thối!” Sáng sáng, ông Ốc mà
không nghe lời chửi của Bầm, ổng nói với tui là ổng ăn sáng không thấy ngon, làm
như như thiếu thiếu một cái gì đó. Mà cô Mém nhà mình thì ai lại không biết. Cái
tật đỏng đà đỏng đảnh ra phấn vào son quen rồi. Mà cũng đừng có quên ông Ốc là
dân bến cảng. Quen miệng rồi. Mở miệng là mở mồm! Chửi cho vui miệng đó mà! Riết
rồi thành quen! Phải chửi “Ơ! Cái con thuồng luồng hà bá! Cứ đứng ở đó mà son với
phấn”. Đủ câu đủ bộ, ổng ấy mới an tâm. Cũng giống như cái ông gì ở trong truyện
Xuân Tóc Đỏ đó. Nói gì thì nói, ông ấy cứ phải đệm một câu đầu tiên, “Biết rồi,
khổ lắm, nói mãi!” Nghe vui tai ra phết.
Hưởng
dừng ngang câu chuyện khi thấy ông giáo Miêng tay cầm điện thoại di động bước
vào quán Thanh Trì. Nhìn mọi người trên bàn ăn, ông giáo Miêng mặt tươi vui
thông báo bản tin,
—
Bà con mình biết chi không? Mãi nói chuyện, mọi người quên mất ngày lễ lớn nhất
trong năm. Hôm nay là rằm tháng Bẩy, ngày Xá Tội Vong Nhân. Vợ tôi vừa mới gọi
nói, sòng bài Con Cò cho công nhân về sớm.
Miêng
vừa nói tới đây, mọi người đã nghe ra tiếng xe Honda của vợ chồng chú Ốc Mém khục
khặc ho khan trong nhà để xe, nối tiếp theo liền là tiếng xe Camry của Phượng.
Chỉ trong thoáng chốc, cả ba, vợ chồng Ốc Mém và Phượng đã hiện ra ngay tại sân
cỏ của khu chung cư. Đào ồn ào cất tiếng,
—
Gớm! Sướng nhé! Cứ ngày nào cũng là ngày cúng cô hồn, Xá Tội Vong Nhân như ngày
hôm nay thì cô Phượng với cô Mém cứ gọi là làm chơi mà ăn thật.
Mém
sôi nổi đáp trả,
—
Vừa vừa thôi người đẹp. Một năm có mấy ngày Xá Tội Vong Nhân. Còn lại là ba
trăm sáu mươi bốn ngày kia. Tám tiếng một ngày, tuần năm ngày, em với chị Phượng
thở không ra hơi. Sòng bài Con Cò thì cũng như là tiệm móng tay của cô Nam Bình
vậy thôi. Khách khứa tấp nập. Nhiều hôm em với chị Phượng chân lướt trên mặt thảm,
mồm thở không ra hơi!
Nghe
Mém nhắc tới tên tiệm móng tay, cô Nam Bình phản đối,
—
Mém ơi! Nếu em muốn, chị đổi tài liền tại chỗ. Chị đi làm quán rượu, cô Mém làm
móng tay. Chị bây giờ ngán nghề móng tay lắm rồi. Thôi, thôi. Cho tôi xin!
Trong bọn, chỉ có dì Năm là sướng nhất hề. Sáu mươi tuổi rồi, mấy chốc tới tuổi
về hưu. Lúc đó không phải làm chi, chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, đếm tiền trợ
cấp chính phủ cho người cao niên.
Dì
Năm xỉa xỉa miếng trầu thuốc,
—
Cô Nam Bình nói chiện! Được vậy đã mừng. Mấy người tới Mỹ lâu rồi, tiền bạc rủng
rỉnh. Nói chi chẳng được. Tui, tui đâu có phước như vậy. Có tiền thì đỡ quá. Nằm
ở bià rừng một mình mười năm quen rồi. Nếu có tiền, tui dọn ra ở riêng một
mình. Nhưng kẹt một cái là không có tiền. Bỏ học một ngày, ông thầy ổng báo lên
Sở Xã Hội. Chính phủ cúp food-stamp, cắt tiền trợ cấp. Thế là kẹt cứng. Cho nên
người ta hay nói tiền là tiên là Phật…
Biết
dì Năm quay lại tuồng cũ, Mém liếc nhìn Hưởng, nháy nháy đôi mắt, nhanh miệng đổi
đề tài,
— Dì Năm nhắc tới tiền tôi mới chợt nhớ. Kỳ này bà con xóm mình có để ý chi không? Giá
xăng vọt cao nhìn bắt chóng mặt luôn! Đổ bình xăng Unleaded không thôi mà mất gần
trăm đô.
Cô
Nam Bình nói chuyện thời sự,
—
Tui nghe mấy cô thợ trong tiệm móng tay nói là tại Mỹ. Mỹ nó kéo quân qua Iraq
tính chiếm mỏ dầu, cho nên chiến tranh leo thang, giá xăng cũng vọt cao lên
theo. Chu choa ơi! Đi làm xong, lái xe tới tiệm Shell đổ bình xăng. Nhìn số tiền
nhảy tưng tưng mà tim tui cũng muốn nhảy tưng tưng theo mấy con số.
Ông
giáo Miêng bổ túc tin tức chiến sự,
—
Thì cũng tại cái vụ 11 tháng 9, khủng bố tấn công Hoa Kỳ. Tổng thống Bush nổi
giận, đòi bắt sống Osama bin Ladin. Rồi ổng gửi lính Mỹ sang Iraq, bắt được tổng
thống Saddam Hussein!
Dì
Năm mả kết bên bờ rừng Cà Mâu chép miệng. Dì thở dài sườn sượt,
—
Sao loạn lạc chiến tranh hoài! Từ hồi mở mắt ra làm người Việt Nam cho tới bây
giờ. Ngày nào tui cũng nghe nói toàn là chuyện chiến tranh. Thiệt tình là buồn
thúi ruột!
Nghe lời than thở, rồi nhìn
mái tóc bạc trắng không còn một cọng đen của dì Năm, mọi người tự nhiên thở dài! Không khí rộn ràng tươi vui từ lúc nửa đêm của quán
Thanh Trì bỗng dưng trở nên nặng nề sền sệt. Miêng nhìn vợ, đưa tay ra nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn mềm mại của Phượng. Phượng bóp tay chồng, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào
trong bóng đêm dầy đặc. Ốc tiếp tục thở mạnh, im lìm ngồi bên cạnh vợ, vẫn không
nói năng chi. Cô Nam Bình, Đào và Mém mất hẳn dáng bộ vui tươi thường ngày. Cả ba
cùng cúi xuống nhìn sân cỏ rêu xanh của khu chung cư.
Thấy
mọi người trở nên trầm tư, Hưởng mồi thêm một điếu thuốc, rồi đưa lên miệng.
Hít sâu vào buồng ngực hơi khói. Nhìn Miêng, nhìn Ốc, rồi nhìn mọi người, ông
chủ chung cư cất giọng,
—
Tui không biết ông giáo Miêng với mấy người nghĩ sao. Chứ tui đó hả, tui ngày
đêm là thắp nhang khấn vái cho Mỹ tiếp tục lún sâu vào chiến trường Iraq, Trung
Đông. Có như thế thì Chung Cư Cây Cam mới có cơ hội xuất hiện thêm những con ốc
mượn hồn mới tinh cho vui. Phần tui, kiếm thêm được một mớ tiền nhà để trả cho
hết số nợ còn thiếu nhà băng.
Hưởng
quay sang Miêng, vỗ vai thân mật,
—
Ông giáo! Chút nữa, tui lên phòng của ông giáo. Tui nhờ ông giáo dùng máy
computer vẽ thêm cho tui mấy mẫu quảng cáo mới nhá. Đại khái như là:
CHUNG CƯ CÂY CAM
Cho Mướn Phòng
Hưởng
vuốt vuốt cần cổ,
—
Ông giáo hay chữ, nhớ viết trong tiếng Ả Rập dùm cho tôi. Đừng quên viết thêm mấy
chữ, “Giá rẻ nhưng tiện nghi! Gần chợ, gần trường”. Cuối tuần, tui với ông giáo
ra tiệm in nhờ người ta in thêm những mẫu thuê nhà mới, để sẵn trong văn phòng
của chung cư. Ai ghé vào thuê phòng là có đơn thuê nhà sẵn liền.
Hưởng
vui tươi, huýt sáo nho nhỏ,
—
Bà con biết chi không? Nếu Mỹ cứ tiếp tục vác quân qua Iraq, tui biết thế nào Chung
Cư Cây Cam cũng sẽ lại tấp nập người ra người vào cho mà coi. Chung cư của mình
lại vui như ngày hội chợ Tết. Nửa đêm về sáng mình họp chung cư, thêm người thêm
chuyện!
Ốc
nhìn Hưởng, nhấm nha nhấm nhẳng như chó cắn ma,
—
Muốn nói gì thì nói đại đi ông nội. Mất công nghĩ ngợi quá!
Hưởng
cau mày nhìn Ốc, nửa đùa nửa thật,
—
Đừng có mở miệng ra chửi thề đó nghen, đại ca. Quán Thanh Trì ở Cali không phải
là bến cảng Hải Phòng. Tui không phải là bà Mém mà cứ hứng chí lại mở máy hát
điệp khúc, “Ơ! Cái con thuồng luồng hà bá! Cứ đứng ở đó mà son với phấn”.
Nghe
Hưởng nói năng xách mé, Ốc yên lặng, không phản ứng cũng không phiền hà. Mém ngồi
bên cạnh, mỉm cười, nắm lấy bàn tay thô tháp sần sùi của chồng bóp nhè nhẹ.
Nhìn những khuôn mặt chung quanh bàn ăn bắt đầu lộ vẻ nóng nảy, mất kiên nhẫn,
Hưởng chậm rãi chỉ vào cái vỏ ốc đang nằm bơ vơ lăn lóc ngay bên thềm gạch,
—
Tui còn nhớ, ông thầy lớp Sinh Vật dạy thế giới có một loại cua. Loại cua này thích
sống ở trong những cái vỏ ốc của hàng xóm. Cho nên người ta gọi những con cua
này là Ốc Mượn Hồn. Khi cua tăng trưởng, nó chui ra khỏi vỏ cũ, đi tìm vỏ ốc mới.
Hưởng
giơ ngón chỉ vào từng người đang ngồi chung quanh bàn ăn,
—
Tui không hiểu mấy người thấy chi nghen. Chứ tui đó hả. Tui nhìn thấy trong khu
Chung Cư Cây Cam toàn là ốc mượn hồn không à.
Phượng
e dè cất tiếng,
—
Ốc mượn hồn? Tại sao lại là ốc mượn hồn vậy hả chú Hưởng?
Hưởng
nói ngay,
—
Cô Phượng và mọi người nhìn đi. Từ dì Năm cho tới cô Mém, tụi mình có ai sinh
ra ở Mỹ đâu. Tất cả đều là cua Việt, sống ở tận bên kia nửa quả địa cầu lận. Cua
hòn ngọc Viễn Đông đàng hoàng đó nghen. Nhưng bây giờ nhìn đi! Tui cũng như mọi
người đều đang sống với cái vỏ ốc mới, vỏ ốc Mỹ, "Made in USA" chánh
hiệu con nai vàng! Có đúng không?
Hưởng
nhìn cô Nam Bình, nhìn mọi người, mở miệng chửi tục,
—
Ui chu choa! Ta nói thiên hạ rộn ràng bỏ của chạy lấy người, đi tìm vỏ ốc mới.
Hoạn nạn gian nan, thiệt tình mà nói, ai bằng mình. Xóm mình tám người, năm người
không có ngay cả cái mả hoang để mà cắm dùi. Tui khoái dì Năm vừa mới nói, nói cái câu gì đó
hả dì Năm. Dì nói đúng nhất là cái câu này. Làm người Việt Nam một trăm năm
qua, thiệt tình là thúi hẻo, chán phèo như cái bánh bèo thiu!!! Mẹ kiếp! Làm như vỏ
ốc Thái Lan với vỏ ốc Đài Loan có nam châm. Người mình cứ thế hùa nhau đâm đầu
vào. Còn vỏ ốc Việt Nam, quẳng cho ma gậm hè!
Hưởng
cười nửa miệng,
—
Nhưng còn than thở cái nỗi gì. Nhìn đi. Băng mình, ai cũng đã tìm được cái vỏ ốc
Mỹ cho mình rồi đó. Tui nói có đúng không? Từ người nhanh chân nhất là tui,
công dân Hoa Kỳ đi bầu ba đời tổng thống rồi. Cho tới người chậm chân nhất là
dì Năm. Dì chưa có thẻ xanh phải không? Well, tất cả đều đã sở hữu được vỏ ốc mới
rồi. Vậy là trọn vẹn một giấc mơ. Còn than thở cái nỗi gì?
Ốc
mở miệng cằn nhằn,
—
Vớ vẩn! Ốc mượn hồn với ốc mượn xác. Rỗi chuyện! Tớ là tớ chỉ có biết Nguyễn
Văn Ốc, sinh ra tại làng Hoài Phú mà thôi.
Hưởng
lại bật miệng chửi thề,
—
Tiên sư cha nhà anh! Cả mười đời nhà ông thì chỉ có hoài phú với vọng phú. Nói
chuyện hiện tại bây giờ đi ông thần. Tớ không thích bàn chuyện quá khứ nữa. Quẳng
mẹ nó vào thùng rác mấy cái tuồng tích anh hùng xạ điêu cũ mèm đó đi! Còn chuyện
tương lai hả, bỏ qua đi tám! Tui cũng không muốn nghe nữa. Biết rồi, khổ lắm,
nói mãi! Cứ đứng ở đó mà son với phấn!
Miêng
yên lặng, hít sâu vào hơi thuốc, rồi thở ra, hơi thuốc trắng quyện tròn dần dần
biến tan,
—
Tôi cứ tưởng từ bao lâu nay, thiên hạ vẫn tiếp tục làm ốc mượn hồn đấy chứ chú
Hưởng.
Đêm
Xá Tội Vong Nhân, trăng rằm tháng Bẩy chui ra khỏi đám mây buông rơi ngàn vạn
hào quang xuống cõi nhân gian tăm tối. Bên trong, những chú đom đóm tiếp tục lập
lòe tựa như ma chơi trong những căn phòng tối thui của khu Chung Cư Cây Cam.
Đêm đêm khách bộ hành đi ngang qua vẫn nghe thấy có tiếng chửi thề của người
đàn ông nói giọng Bắc, tiếng nước chảy, tiếng guốc gõ cồm cộp, tiếng thì thào
to nhỏ, và tiếng cười đùa rầm rì giữa sân cỏ rậm rạp của Chung Cư Cây Cam bỏ
hoang hơn mười năm nay.
Chiến tranh Trung Đông càng leo thang, vào những đêm trăng sáng, người ta thấy ốc mượn hồn từ trong Chung Cư Cây Cam bò ra càng ngày càng ngập kín, đen đặc cả mặt đường!□
□ Nguyễn Trung Tây
Comments
Post a Comment